Cổ Hóa Thân là một trong những bảo vật của nước Nam Nguyệt, nơi cất giữ đương nhiên không bình thường.
Nó được đặt trong động Vạn Trùng.
Bên ngoài động Vạn Trùng có người canh gác, thấy Nam Nguyệt vương tới, bọn họ đều kinh ngạc, vội quỳ xuống hành lễ.
Nam Nguyệt vương ra hiệu mở động Vạn Trùng.
Động Vạn Trùng đầy trùng độc, người bình thường vào nhất định sẽ chết, nhưng có Nam Nguyệt vương ở đây, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.
Bà mang theo cổ vương bên mình, vừa bước vào động Vạn Trùng, tất cả trùng độc sẽ tự rút lui.
Tiêu Hề Hề cõng Nam Nguyệt vương trên lưng đi vào động Vạn Trùng, còn Phương Vô Tửu và Thải Điệp bị giữ lại ngoài cửa động.
Ánh sáng trong động mờ mịt, hai bên vách đá dày đặc côn trùng.
Dù nhìn không rõ, nhưng Tiêu Hề Hề có thể cảm giác được có trùng độc đang theo dõi bọn họ. Những bộ xương nằm rải rác trên đất, không khí đầy mùi thối rữa.
Trong động rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng bước chân của Tiêu Hề Hề.
Nam Nguyệt vương đột nhiên hỏi.
"Ông ấy khỏe không?"
Giọng điệu của bà rất bình tĩnh, như thể đang hỏi người bạn cũ đã lâu không gặp thế nào rồi.
Tiêu Hề Hề biết bà đang hỏi ai nên nhẹ giọng trả lời.
"Ông ấy rất khỏe."
Nam Nguyệt vương "Vậy ông ấy ... đã thành thân chưa?"
Tiêu Hề Hề "Vẫn chưa."
Nam Nguyệt vương "Thật sao?"
Tiêu Hề Hề "Chuyện quá khứ ta không biết, dù sao từ khi ta vào Huyền Môn, sư phụ chưa từng rời khỏi Huyền Môn. Ông ấy luôn ở Huyền Môn, sống cùng mấy đệ tử chúng ta, bên cạnh ông ấy ngoại trừ chúng ta thì không có ai khác."
Nam Nguyệt vương nghe vậy, trong lòng thấy thoải mái khó tả.
Nhưng sau đó bà lại thấy buồn bực. Ông ấy thà sống với mấy đệ tử còn hơn quay lại tìm bà.
Bà không lọt vào mắt ông ấy đến thế sao?!
Tiêu Hề Hề cõng bà đến cuối động Vạn Trùng mới dừng lại.
Trước mặt là một đàn tế hình tròn.
Trên đàn tế có ba trụ đá, mỗi trụ có một con rắn độc quấn quanh.
Nam Nguyệt vương "Thả ta xuống."
Tiêu Hề Hề cẩn thận đặt bà xuống.
Sức khỏe của Nam Nguyệt vương tệ đến mức chỉ đi vài bước cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Tiêu Hề Hề luôn đỡ bà vì sợ bà sẽ ngã.
Khó lắm mới bước tới đàn tế, đến một trong những trụ đá.
Con rắn độc quấn quanh trụ đá cảm nhận được hơi thở của người sống, chậm rãi bò xuống thò đầu ra, sau khi cảm nhận được hơi thở của cổ vương trên người Nam Nguyệt vương, nó liền rụt đầu lại, không dám cử động.
Nam Nguyệt vương duỗi ngón tay mảnh khảnh nhợt nhạt của mình ấn nhẹ vào cơ quan ẩn trên trụ đá. Lách cách một tiếng.
Một chiếc hộp kim loại bật ra khỏi trụ đá.
Nam Nguyệt vương mở hộp lấy lọ ngọc đen bên trong.
Bà mở lọ ra nhìn, bên trong có một con cổ trùng xanh nhạt.
Cổ trùng vốn ở trạng thái ngủ đông, sau khi phát hiện hơi thở của người sống, nó lập tức tỉnh dậy, duỗi một chiếc xúc tu mỏng quan sát hoàn cảnh bên ngoài.
"Tuy cổ Hóa Thân có thể giúp con người tái tạo lại cơ thể, nhưng quá trình này rất đau đớn. Như con bướm thoát khỏi kén. Nếu ngươi không thể sống sót qua khỏi quá trình thoát kén. Cuối cùng, người sẽ thành thức ăn cho cổ Hóa Thân, bị nó nuốt chửng."
Tiêu Hề Hề đã đoán được quá trình này sẽ không dễ như vậy.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần, nghiêm túc nói.
"Chỉ cần có thể sống tiếp, dù đau đớn đến đâu, ta cũng chịu được."
Nam Nguyệt vương nhìn ánh mắt kiên định của nàng, chợt hiểu ra điều gì, mỉm cười hỏi.
"Ngươi muốn sống tiếp như vậy, có phải vì có người đang đợi ngươi?"
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng gật đầu "Ừm."
Trong mắt Nam Nguyệt vương hiện lên ngưỡng mộ còn có cảm động, nhẹ thở dài "Tốt thật."
Bà liếc nhìn hai trụ đá còn lại, khẽ thở dài, trông rất bất lực.
"Khi đó ông ấy đến Nam Nguyệt, vì muốn lấy trộm bảo vật của Nam Nguyệt chúng ta. Nam Nguyệt có tổng cộng ba bảo vật, là sáo trùng, cổ Hóa Thân và cổ vương, tất cả đều đặt ở đây. Năm đó ông ấy lấy đi sáo trùng, bây giờ lại giao cổ Hóa Thân cho ngươi, hiện giờ Nam Nguyệt chúng ta chỉ còn lại cổ vương là bảo vật cuối cùng."
Tiêu Hề Hề nhét lọ ngọc đen vào trong ngực, tò mò hỏi.
"Năm đó sư phụ lấy đi là sáo trùng sao?"
Nhắc đến chuyện xưa, sắc mặt Nam Nguyệt vương trở nên khó coi.
Bà lạnh lùng nói "Ông ấy không nói lấy đi thứ gì, nhưng cổ Hóa Thân và cổ vương đều ở đây, cho nên thứ bị lấy đi chỉ có thể là sáo trùng."
Tiêu Hề Hề "Ngài chưa từng nghĩ đến việc lấy lại sáo trùng sao?"
Nam Nguyệt vương không nói gì.
Năm đó người đó bỏ rơi bà trong lúc bà bất lực nhất, trước khi đi còn lấy trộm sáo trùng, một trong ba bảo vật của Nam Nguyệt.
Vừa nghĩ đến chuyện này, bà vừa tức vừa hận.
Bà tức giận vì người đó vô tình, càng hận bản thân ngu xuẩn.
Đến nỗi suốt nhiều năm qua, bà không muốn nghĩ đến người đó nữa, cũng không muốn nghĩ đến việc lấy lại sáo trùng.
Tiêu Hề Hề khá tò mò "Sáo trùng trông như thế nào?"
Nam Nguyệt vương hỏi ngược lại "Ông ấy không lấy sáo trùng cho các ngươi xem sao?"
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không có, lúc nhỏ ta thường đến phòng sư phụ chơi, trong phòng ông ấy có rất nhiều đồ vật kỳ lạ, nhưng ta chưa từng thấy thứ gì giống như sáo cả."
Đừng nói là sáo, thậm chí trong phòng sư phụ còn không có đàn.
So với chuyện gảy đàn thổi sáo thì sư phụ rõ ràng thích chơi mạt chược hơn.
Trong lòng Tiêu Hề Hề khẽ động, đột nhiên nảy ra ý nghĩ.
"Lẽ nào năm đó sư phụ lấy đi không phải sáo trùng?"
Nam Nguyệt vương "Không thể nào, năm đó nhiệm vụ của ông ấy là lấy bảo vật quý giá nhất Nam Nguyệt. Sáo trùng, cổ vương, cổ Hóa Thân là ba bảo vật quý giá nhất Nam Nguyệt. Cổ vương và cổ Hóa Thân đều ở đây, ông ấy lấy đi chỉ có thể là sáo trùng."
Tiêu Hề Hề "Nhưng ta thật sự chưa từng thấy sáo trùng nào ở chỗ sư phụ cả."
Nam Nguyệt vương "Có lẽ ông ấy giấu rồi."
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không đâu, sư phụ hào phóng lắm, ông ấy không bao giờ lén giấu đồ với chúng ta, có gì đều bày ra hết, mặc chúng ta tùy ý sử dụng."
Nam Nguyệt vương lại không nói gì.
Ánh mắt Tiêu Hề Hề nhìn hai trụ đá còn lại.
"Muốn biết sư phụ có lấy sáo trùng không, không phải kiểm tra một chút là biết rồi sao? Đến cũng đến rồi, tiện thể xem một chút."
Nam Nguyệt vương vốn muốn từ chối.
Nhưng không hiểu sao, có lẽ là do có lại được túi thơm đó, hoặc cũng có lẽ là do những ký ức mà bà cố tình không nghĩ tới.
Như ma xui quỷ khiến, bà đồng ý.
Bà tự an ủi mình, đến cũng đến rồi, xem một chút cũng không sao, giống như cắt bỏ những suy nghĩ cuối cùng của mình.