Nhưng ông không chịu được sự nài nỉ của đệ tử, nên cuối cùng đành nói thật.
"Quả thật ta chỉ lấy một sợi tóc của bà ấy, khi ta về Huyền Môn, sư phụ hỏi ta mang về thứ gì, ta nói ta mang về trái tim chân thành của Nam Nguyệt vương."
Trái tim chân thành của Nam Nguyệt vương đương nhiên là bảo vật quý giá nhất của cả nước Nam Nguyệt.
Lý do này đã thành công thuyết phục sư phụ của Huyền Cơ Tử.
Tiêu Hề Hề chợt hiểu ra "Thì ra là vậy!"
Huyền Cơ Tử thở dài, tuy ông lấy đi trái tim của người ta nhưng cũng để lại trái tim của mình, không nói rõ là ai được hời?
Thời gian cấp bách, sáng sớm hôm sau, Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường.
Đi cùng bọn họ còn có sứ đoàn của Nam Nguyệt.
Cả sứ đoàn có năm mươi người, bao gồm Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu thì có năm mươi hai người. Người dẫn đầu sứ đoàn tình cờ lại là Việt Cương.
Việt Cương vốn nghi ngờ hai sư huynh muội Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu có lai lịch bất phàm, kế đó hắn thử kiểm tra hai người nhưng cuối cùng kết quả đạt được lại là món canh rắn thơm ngon.
Sau đó, hắn thấy hai sư huynh muội này được Nam Nguyệt vương tín nhiệm, thậm chí còn khiến Nam Nguyệt vương giao cổ Hóa Thân cho bọn họ, điều này khiến Việt Cương càng không dám thường.
Trước khi đi, ba người đến từ biệt Nam Nguyệt vương.
Nam Nguyệt vương cố gắng chống đỡ cơ thể ốm yếu của mình, nói với Việt Cương.
"Đến Thịnh Kinh, các ngươi phải nghe theo Tiêu cô nương và Phương công tử, họ quen thuộc nơi đó, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, các ngươi nghe lời họ sẽ không phạm sai lầm."
Việt Cương cúi đầu đáp "Tôi nhớ rồi." Nam Nguyệt vương nhìn Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu, cảm kích nói "Lần này phiền hai người rồi."
Tiêu Hề Hề cười ngọt ngào với bà.
"Có thể giúp sư mẫu là vinh hạnh của bọn con."
Huyền Cơ Tử đứng bên cạnh ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng.
Mặt Nam Nguyệt vương cũng hơi đỏ lên "Đứa ... đứa trẻ này đang nói bậy gì đó? Ta thành sư mẫu của con khi nào?"
Tiêu Hề Hề tự tin nói "Hôm qua sư phụ đã thừa nhận rồi!"
Nam Nguyệt vương nhìn Huyền Cơ Tử.
Huyền Cơ Tử không cách nào biện minh, chỉ có thể cười ngượng.
Nam Nguyệt vương cũng không hỏi tiếp, vẫy tay với Tiêu Hề Hề.
"Con qua đây."
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn đi tới.
Nam Nguyệt vương "Lần này đã phiền hai con đi chuyến này giúp Nam Nguyệt, ta không biết phải cảm tạ thế nào mới được."
Tiêu Hề Hề "Không sao, bọn con vốn định đến Thịnh Kinh, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, sư mẫu không cần bận tâm." Nàng luôn miệng gọi sư mẫu, không hề có gánh nặng tâm lý gì.
Nam Nguyệt vương bị chọc cười.
"Tuy nói là tiện tay giúp, nhưng dù sao hai con cũng đã ra sức. Ta không thể để hai con làm không công. Ta muốn cho con danh hiệu công chúa. Như vậy con đại diện chúng ta đi sứ đến Đại Thịnh sẽ càng danh chính ngôn thuận. Sau này dù ta không còn nữa, người dân Nam Nguyệt vẫn sẽ kính trọng công chúa này."
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên, không ngờ một cá muối như mình lại có thể trở thành công chúa.
Nàng nhìn sư phụ, thấy ông không phản đối, mới gật đầu đồng ý.
"Đa tạ sư mẫu."
"Ta thích nhất là hoa phượng, hoa phượng của Nam Nguyệt, sau này con chính là Nam Phượng công chúa của Nam Nguyệt, được không?"
Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.
Nam Nguyệt vương lấy một ngọc bội đưa cho nàng.
"Sau này chỉ cần con giữ nó, bất kỳ người Nam Nguyệt nào thấy con đều sẽ biết thân phận của con."
Tiêu Hề Hề hai tay cầm ngọc bội.
Hồng ngọc chạm khắc thành hoa phượng, bên dưới có tua vàng, ấm áp rực rỡ, nhìn rất đẹp.
Nàng cất ngọc bội, cảm ơn lần nữa.
Nam Nguyệt vương nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nàng, không khỏi lo lắng cho nàng.
Nam Nguyệt vương nói với những người khác "Mọi người ra ngoài trước đi, ta có mấy lời muốn nói riêng với công chúa."
Những người khác đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng, Huyền Cơ Tử gọi Đại đệ tử của mình sang một bên, nhỏ giọng nói.
"Ta tính toán thời gian, chưa đầy hai tháng nữa là đến sinh nhật thứ mười chín của Hề Hề. Không thể chậm trễ hơn nữa. Sau khi hai con rời Nam Nguyệt, thì cho Hề Hề dùng cổ Hóa Thân ngay. Đợi hai con đến Thịnh Kinh thì cũng gần đến sinh nhật của con bé. Sau ngày sinh nhật, ta sẽ đổi mệnh cho con bé. Hai con nhớ kỹ thời gian, không được bỏ lỡ."
Chuyện này có liên quan đến tính mạng của Tiêu Hề Hề, không thể qua loa, Phương Vô Tửu nhớ kỹ lời sư phụ nói.
Phương Vô Tửu hỏi "Lúc Hề Hề tỉnh lại, muội ấy nhất định phải ở cạnh Lạc Thanh Hàn sao?"
Chuyện hắn muốn hỏi thật ra là khoảng cách tối đa giữa Hề Hề và Lạc Thanh Hàn có thể duy trì là bao nhiêu? Biết được khoảng cách tối đa là bao nhiêu thì bọn họ biết sau đó phải làm gì.
Huyền Cơ Tử hiểu ý của hắn.
"Đương nhiên hai đứa nó ở càng gần càng tốt, nhưng lỡ như có chuyện ngoài ý muốn, khoảng cách tối đa không thể vượt quá mười dặm."
Phương Vô Tửu gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
Huyền Cơ Tử lại giải thích thêm vài chuyện, là những chi tiết cần chú ý sau khi đổi mệnh.
Lúc Tiêu Hề Hề bước ra khỏi phòng, Huyền Cơ Tử vừa mới dặn xong những gì cần dặn.
Huyền Cơ Tử "Được rồi, thời gian không còn sớm, hai con mau lên đường đi, chúc hai con thượng lộ bình an."
Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề bái biệt cáo từ ông.
Đoàn người cứ thế rời thôn Đại Nguyệt.
Nhiều nơi ở Nam Nguyệt đang có chiến tranh.
May là có Việt Cương thông thạo địa hình dẫn đường, đoàn người thành công tránh được các giao điểm, lặng lẽ rời nước Nam Nguyệt.
Phương Vô Tửu đếm thời gian, phát hiện còn đúng năm mươi ngày nữa là đến sinh nhật thứ mười chín của Tiêu Hề Hề.
Hắn nhắc nhở.
"Thời gian có hạn, muội dùng cổ Hóa Thân trước đi. Sư phụ nói với ta, người sẽ đổi mệnh cho muội sau ngày sinh nhật muội. Chúng ta không thể làm lỡ thời gian."
Tiêu Hề Hề lo lắng "Sau khi ta dùng cổ Hóa Thân sẽ biến thành người chết, mọi người mang theo người chết đi đường có tiện không?"
Phương Vô Tửu "Không sao, ta tự có cách."
Thấy hắn nói vậy, Tiêu Hề Hề không do dự nữa.
Sau khi ăn uống no nê, nàng lấy lọ ngọc đen từ trong ngực, đổ cổ Hóa Thân bên trong ra nuốt vào bụng.
Kế đó tầm mắt Tiêu Hề Hề tối sầm lại, trực tiếp ngã xuống.
Phương Vô Tửu nhanh tay đỡ lấy nàng.
Hắn thử dò hơi thở, quả nhiên nàng đã tắt thở.
Cả cơ thể cũng nhanh chóng cứng ngắc.
Phương Vô Tửu bảo Việt Cương đến thôn gần đó mua một cỗ quan tài.
Bọn họ đặt Tiêu Hề Hề vào quan tài.
Lúc này Tiêu Hề Hề là một xác chết vô hồn, nằm trong quan tài có cảm giác khá hợp.
Vì bọn họ phải mang theo quan tài đi đường, cả sứ đoàn cải trang thành đội ngũ đưa tang chuyển di thể người thân về quê hương an táng.
Đoàn người khá đông, nhìn rất bắt mắt, dọc đường thu hút nhiều người chú ý, nhưng không ai nghĩ nhiều, có người thấy xui xẻo nên khi thấy bọn họ đều tránh xa.
Lúc kiểm tra vào thành, quan binh cũng không kiểm tra kỹ càng, chỉ liếc nhìn sơ qua rồi cho bọn họ đi.
Điều này đã đẩy nhanh đáng kể hành trình nhiệm vụ, giúp bọn họ tránh được rất nhiều rắc rối.