Còn số thư kia, còn cái chết của Tiên đế, còn nàng đã đi đâu làm gì?
Nàng vẫn chưa chết? Hay chết rồi sống lại?
Lạc Thanh Hàn muốn biết mọi thứ.
Nhưng hắn vẫn cố kiềm nén xúc động, không hỏi câu nào.
Hắn đăng cơ chưa lâu, thế cục trong triều đình hậu cung chưa ổn định, nếu để người khác biết nàng là Tiêu trắc phi, đối với nàng không phải chuyện tốt.
Quan trọng là, hắn sợ.
Hắn sợ phản ứng của mình quá kích động sẽ dọa nàng bỏ chạy.
Nếu nàng lại chạy mất, hắn phải đi đâu tìm nàng?
Tuy hắn là Hoàng đế, nhưng nếu nàng nhất quyết trốn, hắn có lẽ sẽ không tìm được nàng.
Cứ như vậy đi.
Trước tiên đừng nói gì cả, không làm gì cả, chỉ cần giữ nàng lại, sau đó từ từ tìm hiểu.
Ngủ một giấc thức dậy, tâm trạng Tiêu Hề Hề đã trở lại bình thường.
Nàng chạy đi tìm Đại sư huynh cùng ăn sáng. Phương Vô Tửu thấy tâm trạng nàng rất tốt, bèn nói "Chắc ta sắp phải đi rồi."
Tiêu Hề Hề ngừng ăn bánh bao.
"Tại sao?"
Phương Vô Tửu "Lát nữa sẽ có người trong cung tới đón muội, lần này muội đi, có lẽ sẽ không ra ngoài nữa. Ta chỉ có thể đi cùng muội đến đây, quãng đường còn lại, muội phải tự mình đi tiếp."
Tiêu Hề Hề "Sao ta lại không ra được?"
Phương Vô Tửu hỏi "Muội nghĩ sao?"
Tim Tiêu Hề Hề khẽ động.
"Ý huynh là Hoàng đế muốn giữ ta ở trong cung? Không đúng nha! Tối qua chàng còn không nhìn ta lấy một lần. Nếu chàng không nhận ra ta thì làm sao có ý gì với ta được? Lẽ nào chàng thấy ta giống Tiêu trắc phi nên muốn giữ ta trong cung làm thế thân? Trời đất ơi, đây là tình tiết máu chó ngược tâm ngược thân gì vậy!"
Phương Vô Tửu đỡ trán nói "Đã bảo muội bớt đọc truyện lại, muội nghĩ Lạc Thanh Hàn là loại người sẽ dùng thế thân để an ủi bản thân sao?" Tiêu Hề Hề thở dài "Cũng phải, con người Lạc Thanh Hàn này cao ngạo như vậy, chàng không thèm làm mấy chuyện lừa mình dối người này."
Phương Vô Tửu "Chỉ có kẻ bất tài ngu ngốc mới dùng thế thân lừa gạt bản thân, Lạc Thanh Hàn đương nhiên không phải loại người đó, nếu hắn muốn giữ muội ở hậu cung thì chỉ có một khả năng, hắn nhận ra muội rồi."
Câu cuối cùng như nước đổ vào chảo chiên, khiến Tiêu Hề Hề tức thì nổ tung.
Nàng chợt nhảy dựng lên "Không ... không ... không ... không thể nào?!"
Phương Vô Tửu nhắc nhở "Bình tĩnh một chút, nhớ kỹ tình trạng hiện giờ của mình, đừng kích động quá."
Tiêu Hề Hề hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, đè nén kinh ngạc trong lòng.
Không được kích động, không được kích động.
Mình là cá muối trải qua bao sóng gió, trên đời này không có gì dọa được nàng. Mình phải bình tĩnh!
Phương Vô Tửu đưa cho nàng bát sữa đậu nành nóng, bình tĩnh nói.
"Nhìn biểu hiện tối qua của hắn, chắc hắn sẽ không vạch trần thân phận của muội. Sau này, muội có thể dùng thân phận Nam Phượng công chúa sống trong cung. Muội phải chăm sóc bản thân, luôn đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu. Nếu trong cung có người làm muội ấm ức, thì muội ..."
Tiêu Hề Hề đầy mong đợi "Huynh sẽ tới giúp ta sao?"
Phương Vô Tửu "Thì muội ráng mà chịu."
Tiêu Hề Hề "......"
Phương Vô Tửu "Con đường này là tự muội chọn, dù phải bò cũng phải bò cho hết."
Tiêu Hề Hề "Hu hu hu ~"
Phương Vô Tửu mặc kệ nàng giả khóc, đẩy sữa đậu nành tới trước mặt nàng "Uống không?"
"Uống uống uống!" Tiêu Hề Hề lập tức ngừng giả khóc, bưng bát lên nhìn, phát hiện mấy quả cẩu kỷ đỏ nổi lên trên mặt sữa đậu nành trắng.
Nàng kinh ngạc.
"Huynh uống đậu nành còn thêm cẩu kỷ? Cách uống của người già à?"
Phương Vô Tửu bình tĩnh nói "Thêm cẩu kỷ bổ sung khí huyết, có lợi cho cơ thể."
Tiêu Hề Hề phục rồi, ai oán nói "Sau này huynh sẽ sống lâu trăm tuổi."
Nói xong nàng uống hết bát sữa đậu nành.
Nàng vừa đặt bát xuống, Việt Cương liền vội chạy vào.
"Có người trong cung tới, nói Hoàng đế Đại Thịnh triệu chúng ta lập tức vào cung gặp mặt."
Tiêu Hề Hề lập tức nhìn Phương Vô Tửu, bật ngón cái lên.
"Không hổ là Phương lão cẩu, tính chuẩn thật!"
Phương Vô Tửu "Muội gọi ta là gì?"
Tiêu Hề Hề che miệng, toi rồi, bất cẩn lỡ miệng!
Cũng may Phương Vô Tửu rộng lượng, không so đo với nàng.
Hắn lấy hành lý sớm đã thu dọn xong, nhét vào tay Tiêu Hề Hề.
"Đi mau đi."
Tiêu Hề Hề làm nũng nói "Huynh đừng đi có được không? Dù huynh không thể vào cung, cũng có thể ở lại trong thành, sau này có thời gian ta sẽ ra ngoài chơi với huynh."
Phương Vô Tửu "Ta không thích nơi này."
Tiêu Hề Hề "Tại sao?"
Phương Vô Tửu "Quá nhiều người, không khí không tốt, ta vẫn thích ở trong rừng sâu núi thẳm, nơi đó không khí trong lành hơn."
Tiêu Hề Hề "Huynh thế này làm sao kiếm được vợ? Trong rừng sâu núi thẳm không có thiếu nữ xinh đẹp nào, chỉ có đười ươi cái với khỉ cái thôi."
Phương Vô Tửu "Chuyện này không cần muội bận tâm, muội lo thân mình trước đi."
Nói xong hắn liền đẩy người ra ngoài.
Tiêu Hề Hề thuận thế tiến hai bước, sau đó xoay người lại chạy về phía hắn.
Nàng đưa lệnh bài chưởng môn ra.
"Sư phụ đưa lệnh bài này cho ta, sau này có lẽ ta không thể về Huyền Môn nữa, lệnh bài cho huynh, huynh làm chưởng môn đi."
Phương Vô Tửu không cầm, hắn bình tĩnh nói "Nếu sư phụ đã đưa cho muội, vậy muội nên giữ cho kỹ, đừng tùy tiện đưa cho người khác."
Tiêu Hề Hề lẩm bẩm nói "Huynh đâu phải người khác."
Phương Vô Tửu "Nếu muội không muốn làm chưởng môn, thì thu nhận mấy đệ tử, rồi giao nhiệm vụ sư môn cho bọn họ, chỉ cần có người hoàn thành nhiệm vụ, muội có thể vứt lệnh bài chưởng môn đi."
Tiêu Hề Hề vỗ đùi "Ý kiến hay!"
Nàng thu lại lệnh bài, lao tới ôm chặt Phương Vô Tửu.
"Bảo trọng!"
Phương Vô Tửu xoa xoa đầu nàng "Muội cũng vậy."
Tiêu Hề Hề chạy ra khỏi phòng, xoay người vẫy tay với hắn.
Nụ cười phản chiếu nắng mai trông vô cùng tươi sáng rực rỡ.
Phương Vô Tửu nhìn nàng, có ảo giác như mình đang tiễn con gái đi lấy chồng.
Hoàng đế tiếp sứ đoàn Nam Nguyệt trong điện Nghị Sự.
Vài đại thần cũng có mặt, đều là người được Hoàng đế trọng dụng.
Trong số đó có Lệ Khinh Ngôn.
Lúc y thấy dung mạo của Nam Phượng công chúa đã ngẩn người một hồi.
Hai bên chào nhau.
Tiêu Hề Hề với tư cách là đại diện của sứ đoàn Nam Nguyệt, nói rõ mục đích đến đây lần này.
Bản thảo đã chuẩn bị xong từ lâu, nàng chỉ cần nói theo là được.
Sau khi nàng nói xong, các đại thần bắt đầu thảo luận.
Đa số đều cảm thấy chuyện này có thể giúp, dù sao Nam Nguyệt chỉ là một nước nhỏ, xuất bốn mươi ngàn binh mã là đủ rồi, con số này đối với Đại Thịnh không là gì cả.
Nhưng giúp đỡ cũng phải bàn điều kiện.
Câu hỏi bây giờ là bàn thế nào?
Nam Nguyệt muốn dùng muối để báo đáp.
Điều kiện này cũng được, muối là vật phẩm cần thiết, quan trọng như lương thực, không ai chê cả.
Nhưng Hoàng đế có vẻ không hứng thú với báo đáp này.
Đợi mọi người nói xong ý kiến của mình, Hoàng đế bình tĩnh nói.
"Muốn Đại Thịnh xuất binh giúp nước Nam Nguyệt thì phải thêm một điều kiện khác vào phần báo đáp ban đầu do Nam Nguyệt đề xuất."