Tiêu Hề Hề vén váy lên, ngồi xuống đối diện hắn. Nàng thấy trên bàn chỉ có một bát mì.
Không có gì khác.
Tiêu Hề Hề khó hiểu "Tại sao chỉ có một bát mì?"
Lạc Thanh Hàn "Đây là mì trường thọ đặc biệt chuẩn bị cho nàng, ăn đi."
Tiêu Hề Hề "Ta đâu có đón sinh nhật, ăn mì trường thọ ..."
Chưa kịp nói xong, nàng chợt nhớ ra, năm ngày trước là sinh nhật của nàng.
Hôm sinh nhật nàng còn nằm trong quan tài, sau khi tỉnh lại thì quên mất chuyện này, không ngờ Lạc Thanh Hàn vẫn còn nhớ.
Hắn muốn bù cho ngày sinh nhật của nàng.
Tiêu Hề Hề nhìn mì trường thọ trước mặt, bỗng nhiên xúc động muốn kể hết cho hắn nghe mọi chuyện.
"Ta ..."
Mới mở đầu thì nàng đã kẹt lời, không biết bắt đầu từ đâu.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Ăn mì trước đi, mì này để lâu sẽ không ngon."
Tiêu Hề Hề cầm đũa bắt đầu ăn mì.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Mùi vị thế nào? Lần này không mặn chứ?" Tiêu Hề Hề trả lời theo tiềm thức.
"Không mặn, rất ngon, có tiến bộ."
Nói xong nàng mới nhớ ra hình như mình lại lỡ miệng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Hàn, thấy hắn cứ an tĩnh nhìn nàng.
Dáng vẻ điềm tĩnh tự nhiên đó như thể đã biết hết mọi chuyện.
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, bỏ đi, dù sao nàng cũng không có ý định giấu hắn, hắn nhìn ra thì nhìn ra thôi.
Nàng tiếp tục ăn mì.
Dưới mì còn có một trứng ốp la, là kiểu trứng lòng đào nàng thích nhất, khi cắn vào sẽ lòng đỏ chảy ra, vừa thơm vừa mềm.
Nàng nhanh chóng ăn xong bát mì lớn, một chút nước cũng không sót lại.
Lạc Thanh Hàn rót cho nàng một tách trà, điềm tĩnh nói.
"Ta sống đến bây giờ, chỉ nấu mì hai lần."
Một lần là vào năm trước, hắn tự tay nấu một bát mì trường thọ cho nàng, lần đầu xuống bếp không thành thạo nên cho hơi nhiều muối, thành ra mặn. Còn một lần là hôm nay.
Cũng là một bát mì trường thọ.
Nhưng lần này hắn đã có kinh nghiệm, độ mặn vừa phải.
Tiêu Hề Hề không biết phải tiếp lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu uống trà.
Lạc Thanh Hàn "Sau này, mỗi năm ta sẽ nấu cho nàng một bát mì trường thọ, ta sẽ nấu càng ngày càng ngon."
Tiêu Hề Hề nhẹ giọng nói "Người vẫn luôn rất tốt."
Lạc Thanh Hàn "Nếu ta rất tốt, tại sao ..."
Tại sao lại đi không từ biệt?
Lời nói đã đến môi bị hắn nuốt về.
Hắn miễn cưỡng đổi chủ đề.
"Quà của ta đâu?"
Tiêu Hề Hề không theo kịp tiết tấu của hắn, ngơ ngác nói "Quà gì?"
Lạc Thanh Hàn cau mày, có hơi không vui.
"Lúc trước ta bảo nàng chuẩn bị quà sinh nhật, nàng không chuẩn bị à?"
Tiêu Hề Hề chợt nhớ "Chuyện đó à, ta chuẩn bị rồi, ta nhớ để nó ở điện Thanh Ca ..."
Nói đến đây nàng vô thức liếc nhìn Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn đứng lên "Đi thôi."
Tiêu Hề Hề "Đi đâu?"
"Điện Thanh Ca."
......
Điện Thanh Ca đã lâu không có người ở, dù mỗi ngày đều được quét dọn nhưng đã mất đi sức sống, trông có vẻ hoang vắng.
Tiêu Hề Hề nhìn mọi thứ quen thuộc trước mặt, trong lòng đầy cảm xúc.
Lúc đầu nàng rời đi, cứ tưởng là vĩnh biệt.
Không ngờ còn có cơ hội lần nữa quay lại đây.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng để quà của ta ở đâu?"
Tiêu Hề Hề "Ở tủ thấp cạnh giường của ta."
Lạc Thanh Hàn lập tức đi nhanh về phía phòng ngủ.
Tốc độ rất nhanh, như thể chậm một bước món quà sẽ bay đi mất.
Dù không còn ai sống ở đây nhưng đồ đạc bên trong vẫn được bảo quản rất tốt, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trước khi nàng đi.
Cảm giác nàng vẫn ở đây, như thể nàng chưa từng rời đi.
Bất giác nàng bước tới hậu viện.
Vốn nàng nghĩ sẽ thấy một khoảng sân trống trải.
Nào ngờ nàng thấy rất nhiều cây ăn quả, nhiều nhất là cây lựu, còn có cây hồng và cây cam.
Số cây ăn quả này hẳn là được mang đến đây cấy trồng, được chăm sóc rất tốt, phát triển xanh tươi.
Nhìn sự sinh trưởng này chắc chắn sẽ có rất nhiều trái khi đến mùa.
"Đây là quà sinh nhật nàng định tặng ta sao?"
Tiêu Hề Hề nhìn sang, thấy Lạc Thanh Hàn cầm hộp gấm đi tới.
Khi nàng thấy hộp gấm, ánh mắt ngập ngừng, gật đầu "Ừm, chính là nó."
Lạc Thanh Hàn đứng trước mặt nàng, nhét hộp gấm vào tay nàng.
Tiêu Hề Hề khó hiểu "Quà này tặng người, người trả lại ta làm gì?"
Lạc Thanh Hàn "Đưa cho nàng trước, nàng lại tặng cho ta."
Dấu hỏi bật ra khỏi đầu Tiêu Hề Hề "Có gì khác nhau?"
Lạc Thanh Hàn "Ý nghĩa khác nhau."
Tiêu Hề Hề cảm thấy mạch não của Hoàng đế rất khác người thường.
Nhưng ai bảo nàng thích hắn chứ?
Dù khác với người thường thì cũng là đáng yêu khác với người thường!
Lạc Thanh Hàn thúc giục "Mau đưa quà cho ta."
Tiêu Hề Hề nhớ đến thứ trong hộp gấm, bất giác thấy xấu hổ.
"Thứ này là ta tự làm, tay nghề của ta không bằng người, người đừng chê."
Lạc Thanh Hàn sao có thể chê được?
Hắn đã chờ món quà này hơn một năm, còn tưởng cả đời này hắn sẽ không bao giờ chờ được.
Hiện giờ bỗng dưng mất rồi tìm lại được, hắn vui mừng còn không kịp, sao có thể chê chứ?!
Hắn cầm hộp gấm, cẩn thận mở nó ra.
Bên trong là một đồng điếu được chạm khắc từ bạch ngọc.
Lạc Thanh Hàn từng nhìn thấy rất nhiều đồng điếu, nhưng không có đồng điếu nào đáng yêu như thế này.
Tròn trịa, mũm mĩm, hệt như nữ nhân ngây ngô đáng yêu trước mặt, khiến người khác yêu thích.
Lạc Thanh Hàn nhìn món quà sinh nhật muộn trong tay, nhẹ giọng nói.
"Nàng còn nhớ điều ước sinh nhật ta ước trong trời tuyết hai năm trước không?"
Tiêu Hề Hề đương nhiên nhớ.
Năm đó, bọn họ đến quận Trần Lưu xây lăng mộ cho Thẩm chiêu nghi, bị người khác truy sát, đúng lúc có một trận tuyết rơi dày đặc, nàng hát một bài chúc mừng sinh nhật cho Lạc Thanh Hàn trong tuyết, bảo hắn ước một điều.
Nàng nói "Lúc đó ta hỏi người ước gì, nhưng người không chịu nói."
Lạc Thanh Hàn "Bây giờ có thể nói rồi, lúc đó ta ước, ngày tháng sau này nàng có thể ở bên ta."
Tiêu Hề Hề ngẩn người.
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng xoa xoa đồng điếu trong tay, tiếp tục lẩm bẩm.
"Sinh nhật năm ngoái, nàng không ở cạnh ta, lúc đó ta ước, ngày tháng sau này ta có thể ở bên nàng."