Lúc quan binh xông vào Tập Hương Quán, hai hộ vệ sớm đã biến mất, để lại Cảnh Phong nằm trên đất kêu gào.
Bộ Sanh Yên thưởng cho hai hộ vệ một nén bạc, xem như là thù lao.
"Hai ngươi về hầu phủ đi, gần đây không nên ra ngoài, tránh để người khác thấy."
Hai hộ vệ nhận tiền, cười hì hì "Chúng tôi biết rồi, cảm ơn đại tiểu thư ban thưởng."
Bộ Sanh Yên ngồi xe ngựa về vương phủ, trên đường đi ngang qua phủ Trung Võ tướng quân.
Nàng thấy trước cửa phủ treo l*иg đèn trắng.
Toàn bộ phủ Trung Võ tướng quân đầy không khí tang thương.
Tiêu Lăng Phong nhận lệnh hộ tống vật tư mùa đông đến quận Phượng Dương, trên đường đi gặp phải đạo tặc, không chỉ vật tư bị cướp mà cả đội vận chuyển cũng bị diệt. Tiêu Lăng Phong không rõ tung tích, đến nay vẫn chưa hồi âm, nhiều người nói ông đã bị đạo tặc gϊếŧ chết, xác bị sói rừng tha đi nên mới không tìm thấy thi thể. Tiết thị đau buồn tột độ, bệnh nặng liệt giường.
Tiêu Tri Lam cố chịu nỗi đau túc trực bên giường bệnh của mẫu thân.
Tiêu Khải Minh không muốn tin phụ thân đã chết, bất chấp người khác ngăn cản, đích thân cưỡi ngựa dẫn đầu một đội hộ vệ truy tìm tung tích của phụ thân.
Kết quả tay không trở về, chẳng tìm thấy gì cả.
Tiêu Khải Minh tuyệt vọng trở về nhà.
Quản gia bắt đầu sai người chuẩn bị tang lễ cho Tiêu tướng quân, trước cửa phủ treo đèn l*иg trắng.
Thám tử ẩn nấp trong bóng tối nhìn thấy cảnh này, quay về báo lại với Tĩnh vương.
Phủ Trung Võ tướng quân đã bắt đầu chuẩn bị tang lễ, Tiêu Lăng Phong nhất định chết thật rồi.
Tiêu Khải Minh quỳ bên giường bệnh, dập trán xuống đất nức nở cầu xin.
"Cầu xin mẫu thân bảo trọng thân thể, tuy phụ thân không còn nhưng vẫn còn con, còn có Tiểu Lam, người không thể bỏ lại bọn con!" Tiết thị hốc hác tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, khóc gần như mù cả mắt.
Bà run rẩy đưa tay ra "Khải Minh, Tiểu Lam, sau này mẹ chỉ còn hai con thôi."
Tiêu Khải Minh và Tiêu Tri Lam quỳ gối đi tới, nắm chặt tay Tiết thị.
Ba mẹ con ôm nhau khóc.
Đến ngày thứ ba.
Hoàng đế vẫn chưa về cung, lời đồn thổi vẫn chưa dừng lại.
Triều thần và dân chúng đều cần một lời giải thích hợp lý từ Hoàng đế.
Nhưng Hoàng đế không xuất hiện, các triều thần lo lắng vì không thấy người, có người đến phủ Tĩnh vương, mời Tĩnh vương vào cung gặp Thái hoàng thái hậu, sau đó để Thái hoàng thái hậu gọi Hoàng đế về cung.
Ý kiến này được nhiều người ủng hộ.
Cứ như vậy, Tĩnh vương Lạc Diên Chi bị đẩy ra ngoài.
Y làm theo nguyện vọng của mọi người, vào cung gặp Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu gần đây đam mê Phật pháp, không quan tâm nhiều đến những chuyện bên ngoài. Sau khi nghe Lạc Diên Chi nói rõ, bà mới phát hiện chỉ trong vài ngày mà bên ngoài xảy ra rất nhiều chuyện.
"So với chuyện trở thành con cờ, ta vẫn thích trở thành người chơi cờ."
Lúc hắn còn là Thái tử tử, chỉ có thể trở thành con cờ trong tay người khác, vận mệnh hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Hắn không còn là con cờ mặc cho người khác bày bố.
......
Thái hoàng thái hậu liên tiếp hạ ba chiếu chỉ triệu Hoàng đế về cung nhưng hoàn toàn không nhận được phản hồi.
Chuyện này khiến Thái hoàng thái hậu rất giận.
Bà gọi Trưởng công chúa Hoa An tới, trầm giọng dặn dò.
"Hoàng đế đang ở Ẩn Nguyệt sơn trang ngoài thành, con thay ai gia đến đó một chuyến, dù thế nào cũng phải tìm Hoàng đế về. Người là vua một nước, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thể bỏ đi như vậy được!"
Trưởng công chúa Hoa An cung kính đáp "Vâng."
Ngày hôm sau, xe ngựa của Trưởng công chúa dừng trước cổng Ẩn Nguyệt sơn trang.
Biết Trưởng công chúa Hoa An tới, Hoàng đế cũng không có biến đổi gì lớn, trầm giọng nói.
"Dẫn vào đi."
Thường công công đích thân ra mặt, dẫn Trưởng công chúa Hoa An vào noãn các.
Trưởng công chúa Hoa An năm nay đã ba mươi mốt, dù đã là mẫu thân của hai đứa con nhưng nàng vẫn xinh đẹp duyên dáng, ung dung cao quý.
Nàng hành lễ với Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt nhìn "Người thay hoàng tổ mẫu đến làm thuyết khách sao?"
Trưởng công chúa Hoa An cười khổ "Bệ hạ có thể nghe ta nói một lời không?"
Lạc Thanh Hàn vẫn im lặng.
Trưởng công chúa Hoa An liếc nhìn Thường công công.
"Bổn cung muốn nói riêng với bệ hạ vài lời."
Thường công công thấy Hoàng đế không phản đối, bèn dẫn những người khác ra khỏi noãn các.
Trong noãn các chỉ còn lại Hoàng đế và Trưởng công chúa Hoa An.
Không biết hai người đã nói gì, khi cửa noãn các mở, sắc mặt Trưởng công chúa Hoa An rất khó coi bước ra ngoài.
Nàng phớt lờ Thường công công hành lễ, đi thẳng ra khỏi Ẩn Nguyệt sơn trang.
Trưởng công chúa Hoa An ngồi xe ngựa về thành, sau khi vào cung gặp Thái hoàng thái hậu khóc lóc nói.
"Nhi thần đã nói những gì có thể nói, nhưng Hoàng đế không chịu nghe, thậm chí còn không khách khí cười nhạo nhi thần. Mẫu hậu, tuy ngài ấy là Hoàng thượng, nhưng dù sao nhi thần cũng là cô mẫu của ngài ấy, sao ngài ấy có thể nói nhi thần như vậy? Hu hu hu!"
Chuyện Trưởng công chúa Hoa An gặp được Hoàng đế nhưng trở về tay không nhanh chóng lan truyền đến tai các triều thần.
Triều thần ngày càng cảm thấy Hoàng đế hồ đồ ngang ngược, đó không phải là cách hành xử của một minh quân.
Không biết từ lúc nào trong kinh lan truyền tin đồn đương kim thánh thượng không phải là con ruột của Thịnh Vĩnh Đế, còn nói Thịnh Vĩnh Đế đã từng nghĩ đến việc phế Thái tử, thậm chí còn có người nói cái chết của Thịnh Vĩnh Đế có thể liên quan đến đương kim thánh thượng.
Tóm lại một câu, ngai vàng của đương kim thánh thượng không danh chính ngôn thuận.
Một làn sóng ngầm trỗi dậy trong thành Thịnh Kinh.
Gần đây, người ra vào phủ Tĩnh vương ngày càng nhiều.
Những chuyện này đều lọt vào mắt các Cấm vệ đang ẩn náu gần phủ Tĩnh vương.
Một danh sách được lặng lẽ gửi đến Ẩn Nguyệt sơn trang, giao vào tay Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn nhìn tên trong danh sách, cười lạnh một tiếng rồi ném vào lò than.
Hắn nhìn Triệu Hiền đang quỳ một gối trên đất, trầm giọng hỏi.
"Quận Phượng Dương vẫn chưa có tin gì sao?"
Triệu Hiền "Tạm thời vẫn chưa."
Lạc Thanh Hàn "Tiếp tục theo dõi, có tin tức gì lập tức hồi báo."