Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 800



Tiêu Hề Hề buột miệng nói "Đọc truyện nhiều thì cũng không kí©h thí©ɧ bằng bản trực tiếp."

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn cười lạnh "Nàng muốn kí©h thí©ɧ cỡ nào? Kí©h thí©ɧ đến độ độc cổ phát tác, nôn máu bất tỉnh đủ không?"

Tiêu Hề Hề rụt cổ, không dám nói gì.

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn u ám "Nàng xem bản trực tiếp rồi?"

Tiêu Hề Hề vội lắc đầu "Không có! Ta chỉ xem các cô nương ca hát nhảy múa thôi, không có gì khác."

Nét mặt Lạc Thanh Hàn dịu đi một chút.

Hắn bước về phía Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề tưởng hắn muốn đánh mình, sợ hãi lùi lại, đồng thời che mặt "Đánh người không đánh mặt!"

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn đột nhiên tối sầm.

"Ai nói ta muốn đánh nàng?"

Chẳng lẽ trong mắt nàng, hắn là một kẻ bạo lực hở chút là đánh người sao?

Tiêu Hề Hề che mặt nói "Ta sợ chàng giận quá mất trí, muốn đánh người."
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Nàng còn biết ta đang giận à."

Tiêu Hề Hề "Đừng giận mà, tức giận sẽ dễ khiến người ta già đi."

Lạc Thanh Hàn không thích nơi đầy mùi son phấn thế này, dù muốn xử lý nàng cũng phải về rồi từ từ xử lý, hắn thật sự không muốn ở lại đây nữa.

"Về nhà."

Lạc Thanh Hàn để lại câu này rồi xoay người ra ngoài.

Tiêu Hề Hề vội vàng chạy theo.

Lúc ra khỏi phòng, nàng phát hiện toàn bộ Tập Hương Quán vô cùng yên tĩnh, ngoài Cấm vệ mặc thường phục ra, nàng không nhìn thấy ai khác.

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi.

"Những người khác đi đâu rồi?"

Lạc Thanh Hàn không muốn thấy số oanh yến đó, vừa bước vào cửa hắn đã bao hết Tập Hương Quán, yêu cầu duy nhất là không ai được xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn lạnh lùng nói "Đi đứng cho cẩn thận, đừng nhìn lung tung."
Tiêu Hề Hề lập tức leo lên thang.

"Vậy chàng dắt ta đi, dắt ta đi thì ta không nhìn lung tung nữa."

Lạc Thanh Hàn không quay đầu lại, nhưng bước chân chậm một chút.

Tiêu Hề Hề nhân cơ hội đuổi kịp, nắm tay hắn.

Khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi cong lên, nhưng nhanh chóng kìm nén, mặt vô cảm nói.

"Đã bao lớn rồi, đi đường còn cần người dắt."

Tiêu Hề Hề hừ một tiếng, nói "Dù có bao lớn cũng cần chàng dắt."

Lạc Thanh Hàn "Trẻ con."

Hai người rời khỏi Tập Hương Quán, lên xe ngựa, dưới sự hộ tống của Cấm vệ về cung.

Hai người vừa đi, các cô nương trong Tập Hương Quán nhao nhao ló đầu ra, bàn tán chuyện vừa rồi.

Dù vừa rồi các nàng không lộ mặt nhưng các nàng nhìn qua khe cửa.

Có người nhìn thấy tướng mạo của Lạc Thanh Hàn, tức thì chấn động.

"Tỷ tỷ, muội làm nghề này lâu như vậy cũng chưa từng thấy ai đẹp như vị công tử vừa rồi, tướng mạo đó, phong thái đó, quả là đỉnh!"
"Hình như vị công tử đó với tiểu nương tử kia là một đôi."

"Nói thật, nếu muội được gả cho lang quân tuấn tú như vậy, muội sẽ không đi đâu hết, ngày ngày ở nhà nhìn chàng thôi."

"Phải đó, một trăm tên nam nhân bên ngoài cũng không sánh được với vị công tử đó!"

"Tiếc là vị công tử đó không cần ai phục vụ, nếu không, dù không có tiền thưởng ta cũng sẵn sàng phục vụ vị công tử đó."

......

Tú bà không để ý đến lời bàn tán của các cô nương, mở cửa sổ tầng hai nhìn xe ngựa đang rời đi, nụ cười nịnh nọt trên mặt đã biến mất.

Dù vị công tử vừa rồi mặc thường phục, nhưng nhìn phong thái của hắn và thái độ của Anh vương đối với hắn, có thể đoán được thân phận của hắn nhất định không tầm thường.

Tú bà thầm đoán trong lòng, nhưng lại không dám xác nhận.

Để an toàn, bà quyết định báo chuyện này lên cấp trên.

Trong xe ngựa.

Tiêu Hề Hề đang nắm tay Lạc Thanh Hàn.

"Bệ hạ thân yêu, chàng đừng giận nữa mà, ta biết sai rồi."

Lạc Thanh Hàn "Nàng sai ở đâu?"

Tiêu Hề Hề "Ta không nên lén chàng đến thanh lâu."

Lạc Thanh Hàn "Còn gì nữa?"

Tiêu Hề Hề "Còn nữa?"

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm rút tay lại.

Tiêu Hề Hề lập tức lao tới ôm hắn, lớn tiếng nói "Ta biết rồi, ta không nên ở bên ngoài uống nhiều như vậy, sau này nếu ta muốn uống rượu, nhất định chàng phải có mặt, chàng không có mặt, ta sẽ không uống."

Lạc Thanh Hàn "Không chỉ có rượu, những đồ ăn khác cũng phải cẩn thận, trong thanh lâu có rất nhiều thủ đoạn bẩn thỉu, lỡ như rượu và đồ ăn có bỏ thuốc thì sao?"

Tiêu Hề Hề "Không sao, bọn họ không thể hạ độc ta, chỉ cần ta không chết, ta sẽ khiến bọn họ chết."

Lạc Thanh Hàn "......"

Dường như mọi quan tâm đều vô ích.

Thấy hắn lại phớt lờ mình, Tiêu Hề Hề đáng thương nói.

"Ta kể chàng nghe một câu chuyện nha. Ngày xửa ngày xưa, một quả dưa hấu đi cắt tóc nhưng nó nằm đó rất lâu cũng không có thợ cắt tóc nào cắt tóc cho nó. Nó bèn nói, hãy để ý đến ta đi mà!"

Lạc Thanh Hàn vẫn không nói chuyện cũng không nhìn nàng.

Lạnh lùng quá!

Tiêu Hề Hề "Chúng ta đoán câu đố đi, ta nợ chàng năm mươi lượng, ta trả chàng mười lượng, đáp án là gì?"

Không đợi đối phương trả lời, nàng nhanh chóng đáp.

"Đáp án là ta vẫn nợ, ta xin lỗi."

Lạc Thanh Hàn "......"

Trong cái đầu nhỏ của nàng rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ quái lạ vậy?

Lúc hai người về cung Vân Tụ thì trời đã tối, Bảo Cầm dẫn các cung nữ dọn bữa tối lên bàn.

Tiêu Hề Hề múc một bát canh gà, đặt trước mặt Lạc Thanh Hàn, ân cần nói.

"Mau ăn lúc còn nóng đi."

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm bưng bát lên, ngước mắt thấy Tiêu Hề Hề háo hức nhìn hắn.

Động tác của hắn dừng lại.

Tiêu Hề Hề vừa điên cuồng nuốt nước bọt vừa nói "Chàng ăn trước đi, đợi chàng ăn xong, ta sẽ liếʍ sạch bát."

Lạc Thanh Hàn "......"

Bảo Cầm và các cung nữ đứng bên cạnh "......"

Đúng là không thể nhìn tiếp.

Lạc Thanh Hàn "Trong cung nghèo đến mức này rồi? Cả một bữa cơm cũng không ăn nổi?"

Thấy hắn cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình, Tiêu Hề Hề nói.

"Không liên quan gì đến nghèo, ta chỉ muốn nói chàng biết, chỉ cần chàng không giận nữa, ta có thể cho chàng tất cả đồ ngon, ta liếʍ bát là được."

Thật ra, Lạc Thanh Hàn hết giận từ lâu.

Hắn muốn xem thử nữ nhân này vì muốn dỗ hắn có thể nói ra được những gì?

Sự thật chứng minh, hắn đã đánh giá thấp khả năng dỗ dành của nàng.

Dù biết nàng đang dỗ, nhưng hắn vẫn không kiềm được mềm lòng.

Lạc Thanh Hàn "Ta không giận nữa, nàng cũng không cần liếʍ bát, ăn nhanh đi."

Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên, cuối cùng cũng không cần nhịn nữa, nhanh chóng cầm bát đũa lên, vui vẻ ăn uống.

Nàng vừa ăn vừa nói.

"Đồ ăn ở ngoài tuy ngon nhưng vẫn không ngon bằng đồ ăn ở nhà."

Lạc Thanh Hàn "Vậy sao nàng cứ muốn ra ngoài chơi?"

Tiêu Hề Hề "Ta ra ngoài là vì tận hưởng thế giới hai người ngọt ngào của chúng ta, không có chàng, ta cũng lười ra ngoài trong thời tiết lạnh giá này."

Lạc Thanh Hàn "......"

Món ăn hôm nay bỏ đường hơi nhiều nên ngọt lịm.