Cho đến khi Tiêu Hề Hề rời khỏi phủ Anh vương, nàng vẫn không hiểu được lý do tại sao.
Nàng ngơ ngác ngồi vào xe ngựa.
Xe ngựa chuẩn bị khởi hành, Bộ Sanh Yên vội vàng đuổi theo.
Bộ Sanh Yên "Nương nương dừng bước!"
Tiêu Hề Hề mở cửa sổ xe nhìn nàng, tò mò hỏi.
"Sao vậy?"
Bộ Sanh Yên hai tay dâng một hộp gấm "Nương nương quên mang hộp này về."
"Đây là gì?"
Bộ Sanh Yên "Đây là phần thưởng dành cho người thắng cuộc, vốn vương gia muốn tổ chức lễ trao giải ở Lưu Quang Các, đích thân trao giải thưởng cho người thắng cuộc, nhưng Lý phi nương nương có thân phận đặc thù, không thể tùy tiện rời cung, huống chi là xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên chỉ có thể nhờ Quý phi mang về cho Lý phi nương nương."
Tiêu Hề Hề cầm hộp gấm mở ra, bên trong là một huy chương vàng cỡ lòng bàn tay. Là huy chương vàng làm bằng vàng nguyên chất!
Cầm lên rất nặng, ít nhất cũng nửa cân.
Tiêu Hề Hề không khỏi chặc lưỡi, không hổ là Anh vương, nhiều tiền thật!
Nàng đặt huy chương vàng vào trong hộp.
"Yên tâm, ta sẽ mang về cho Lý phi."
Bộ Sanh Yên lại nói "Đã khuya lắm rồi, đi đêm không an toàn, hãy để ta tiễn người một đoạn."
Tiêu Hề Hề xua tay nói không cần.
"Bên cạnh ta còn có Ngọc Lân vệ, không có chuyện gì đâu."
Lúc này Lạc Dạ Thần cũng đi ra ngoài, nghe thấy vương phi nhà mình muốn đưa Quý phi về cung, y tức thì không vui.
"Vương phi, nàng cũng là nữ nhân, sao có thể để nàng ở bên ngoài lúc nửa đêm? Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?"
Bộ Sanh Yên nghiêm mặt nói "Ta biết võ công, mang thêm mấy hộ vệ, sẽ không có chuyện gì."
Lạc Dạ Thần nhất quyết không để nàng đi.
Bộ Sanh Yên chỉ đành nói "Hay là chàng đi?" Lạc Dạ Thần rất không muốn, nhưng y không thể để vương phi nhà mình ở bên ngoài lúc nửa đêm.
Do dự một hồi, cuối cùng y gật đầu đồng ý.
"Đành vậy, ta đi."
Bộ Sanh Yên hơi ngạc nhiên.
Nàng chỉ tùy tiện nói thôi nhưng không ngờ y đồng ý thật.
Nàng thấy bộ dạng khó chịu rõ ràng là không muốn nhưng vẫn gật đầu đồng ý của Lạc Dạ Thần, trong lòng thấy hơi ngọt ngào.
Y vì nàng, dù là chuyện mình không muốn cũng sẽ làm thử.
Bộ Sanh Yên hiếm khi lộ ra nét dịu dàng.
"Vậy chàng đi đường cẩn thận, ta sẽ chờ chàng về."
Lạc Dạ Thần bị giọng nói dịu dàng của nàng làm ngứa ngáy trong lòng, muốn ôm nàng vào lòng hôn một cái, nhưng bên cạnh lại có một bóng đèn lớn Quý phi chiếu sáng, y chỉ đành kiềm nén xúc động trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói.
"Ừm, ta biết rồi."
Tiêu Hề Hề nằm ở bệ cửa sổ nhìn đôi vợ chồng thể hiện tình cảm, không khỏi thở dài. Trước đây, nàng và Lạc Thanh Hàn thể hiện tình cảm trước mặt Lạc Dạ Thần.
Không ngờ bây giờ tình thế thay đổi, lại đến lượt Lạc Dạ Thần thể hiện tình cảm trước mặt nàng.
Tiêu Hề Hề nói "Thật sự không cần hai người tiễn, ta có thể tự đi được."
Lạc Dạ Thần nhảy lên ngựa nói "Được rồi, đi nhanh thôi, làm xong việc ta còn về sớm."
Y đang chờ về sớm để nghỉ ngơi với vương phi nhà mình nữa!
Tiêu Hề Hề hết cách, chỉ đành mặc y.
Lần này nàng ra ngoài mang theo mười Ngọc Lân vệ, Thượng Khuê không ở đây vì có việc khác phải làm.
Lạc Dạ Thần cũng mang theo mười hộ vệ.
Tổng cộng có hơn hai mươi người.
Số người cũng xem như là nhiều.
Bây giờ đã khuya, trên đường cũng không còn nhiều người qua lại.
Lạc Dạ Thần thầm tính, đưa Quý phi về cung xong, lúc y quay về, cũng sắp đến giờ giới nghiêm.
Một khi đến giờ giới nghiêm, dân chúng trong thành không được phép tùy ý ra ngoài đi lại.
Lạc Dạ Thần giữ chức Hữu Tuần Phòng Ti, mà Tuần Phòng Ti có thẩm quyền tuần tra thành ban đêm, vì vậy dù y có lang thang trên đường trong giờ giới nghiêm cũng không ai làm gì y.
Tiêu Hề Hề đang ngồi trong xe ngựa.
Chiếc xe lắc lư làm nàng ngáp dài.
Nàng không khỏi thấy buồn ngủ.
Nào ngờ nàng vừa mới ngủ thì xe ngựa đột nhiên dừng lại!
Do thắng xe quá gấp nên Tiêu Hề Hề ngã nhào về phía trước!
May là nàng nhanh tay nhanh mắt giữ vững cơ thể kịp thời, nếu không chắc nàng đã ngã sấp mặt.
Có người hét lên "Có thích khách! Bảo vệ Quý phi và vương gia!"
Sau đó, một tiếng đùng vang lên.
Giống như có thứ gì đó phát nổ.
Tiêu Hề Hề mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài trắng xóa một vùng, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy khói trắng.
Xuyên qua làn khói, nàng có thể nghe thấy tiếng hét của Ngọc Lân vệ và hộ vệ của vương phủ, ai nấy cũng hét lên bảo vệ Quý phi và vương gia.
Lạc Dạ Thần cũng hét lên hai tiếng, nhưng âm thanh nhanh chóng biến mất.
Không biết bây giờ y thế nào.
Lúc này, cửa xe mở ra, một bàn tay đưa vào.
"Quý phi nương nương, ở đây nguy hiểm, mau đi theo chúng thần!"
Tiêu Hề Hề nhìn bàn tay này, không nhúc nhích.
Người bên ngoài xe vẫn đang thúc giục "Nương nương mau xuống xe!"
Tiêu Hề Hề hỏi "Ngươi tên gì?"
Người bên ngoài xe không trả lời.
Làn khói trắng ngày càng dày đặc, lọt vào trong xe ngựa, làm mờ tầm nhìn của Tiêu Hề Hề.
Khói trắng hình như có độc, nàng dần thấy chóng mặt, cơ thể bắt đầu mất đi sức lực.
Một người đàn ông mặc đồ đen bước vào xe, che mặt bằng khăn, không nhìn rõ dung mạo.
Gã đánh vào gáy Tiêu Hề Hề làm nàng bất tỉnh, sau đó đặt nàng lên vai, nhảy ra khỏi xe bỏ đi.
......
Lúc Tiêu Hề Hề tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một nhà kho chứa đầy hàng hóa.
Tay chân nàng đều bị trói.
Nhà kho không có cửa sổ, cửa đóng kín, bên trong ánh sáng lờ mờ.
Tiêu Hề Hề phải rất tốn sức mới ngồi dậy được, nheo mắt nhìn xung quanh.
Nàng thấy người nằm cách đó không xa, dáng người và quần áo trông rất quen, không phải là Anh vương sao?!