Trần uyển nghi cuối cùng cũng hoàn hồn lại, hoảng sợ quỳ xuống cầu xin bệ hạ thứ tội.
Lạc Thanh Hàn phớt lờ nàng bỏ đi.
Thường công công vội vàng đứng dậy, dẫn cung nữ thái giám đi theo.
Cuối cùng chỉ còn một mình Trần uyển nghi quỳ tại chỗ.
Nàng hoảng loạn, không biết phải làm gì tiếp theo.
Mãi đến khi Nhu Cúc trốn gần đó chạy tới gọi một tiếng "Chủ tử", Trần uyển nghi mới tỉnh táo lại.
Nhu Cúc đỡ nàng từ từ đứng dậy.
Các nàng trở về điện Ninh Tâm.
Trần uyển nghi nhìn thấy kèn bầu để một bên, nhớ lại lời Hoàng đế vừa mắng mình, thẹn qua hóa giận giơ tay quét kèn bầu xuống đất.
Kèn bầu rơi xuống phát ra âm thanh chói tai.
Tiếng động này làm mọi người trong phòng giật mình.
Nhu Cúc lấy hết can đảm an ủi nói.
"Người đừng giận, có lẽ tâm trạng Hoàng thượng không tốt, cho nên mới nặng lời một chút, đợi Hoàng thượng bớt giận, chuyện này tự nhiên sẽ qua." Lời nàng nói an ủi Trần uyển nghi được một chút.
Sắc mặt Trần uyển nghi dịu đi "Hy vọng là vậy."
......
Vốn Lạc Thanh Hàn muốn đi dạo thư giãn đầu óc, không ngờ lại bị Trần uyển nghi quấy rầy.
Tiếng kèn bầu của nàng vô tình khiến Lạc Thanh Hàn nhớ đến Tiêu Hề Hề.
Tính kỹ lại thì hắn đã không gặp nàng gần hai mươi ngày rồi.
Đã lâu như vậy không gặp, nàng cũng không biết nhờ người tặng đồ cho hắn, không tặng được gì thì truyền lời cũng được.
Nàng bị cấm túc, nhưng người trong cung của nàng thì không.
Nàng thì hay rồi, đã lâu như vậy mà chẳng truyền tin gì cho hắn.
Chắc là ở cung Vân Tụ sống quá thoải mái, nên hoàn toàn quên mất hắn rồi?
Thường công công không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì, chỉ có thể tăng tốc theo sát. Còn những cung nữ thái giám khác cũng không dám lên tiếng, tất cả im lặng theo sau.
Một nhóm người đi rất lâu, lúc Lạc Thanh Hàn nhận ra thì đã đứng ngoài cổng cung Vân Tụ.
Cổng trước mặt đóng chặt, đèn l*иg treo bên ngoài tỏa ra ánh vàng ấm áp.