"Ta đến thăm chàng đó, nhân tiện nói với chàng một chuyện."
Tiêu Hề Hề vừa nói vừa nhìn ngự án, phát hiện ngoài bút mực giấy nghiên và tấu chương thì trên bàn chỉ có một tách trà.
Nàng không khỏi hỏi "Lúc chàng làm việc không ăn vặt sao?"
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Không ăn."
Lúc hắn còn nhỏ cũng như những đứa trẻ khác, rất thích ăn vặt nhưng Tần hoàng hậu không cho hắn ăn.
Thời gian lâu dần, hắn cũng hình thành thói quen không ăn vặt.
Hiện giờ hắn đã là Hoàng đế, không ai có thể khống chế hắn nữa, hắn muốn ăn gì cũng được, nhưng hắn đã trưởng thành, từ lâu đã không còn ham muốn ăn vặt.
Tiêu Hề Hề thấy khó tin "Mỗi ngày chàng phải xem rất nhiều tấu chương, việc này tốn rất nhiều năng lượng tinh thần, theo lý mà nói, chàng phải dễ thấy đói mới đúng."
Nét mặt Lạc Thanh Hàn vẫn bình tĩnh. "Ta không thấy đói."
Tiêu Hề Hề chặc lưỡi "Chàng đúng là một kẻ nghiện công việc."
Một cá muối không đòi hỏi chỉ ăn no chờ chết như nàng sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ của một kẻ tham công tiếc việc như hắn.
Lạc Thanh Hàn "Nói đi, nàng tìm ta có chuyện gì?"
Tiêu Hề Hề "Vừa nãy ta gặp Lệ Khinh Ngôn ngoài cửa, nhìn tướng mạo của y, chắc là sắp phải đi xa."
Lạc Thanh Hàn không giấu nàng, nói chuyện cử Lệ Khinh Ngôn đi công tác ở quận Phượng Dương với nàng.
Tiêu Hề Hề nói "Lần đi xa này của y sẽ gặp nguy hiểm, còn là loại nguy hiểm đến tính mạng, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng."
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi thay đổi.
Hắn lập tức nói "Ta gọi y về, đổi người khác đến quận Phượng Dương."
Tiêu Hề Hề vội ngăn hắn lại.
"Đừng, dù có đổi người khác, cũng chưa chắc thoát khỏi nguy hiểm này. Hơn nữa, phúc họa đi liền với nhau, lần nguy hiểm này đối với Lệ Khinh Ngôn cũng chưa chắc xấu, có lẽ sẽ mang đến vài thay đổi tốt." Lạc Thanh Hàn "Nếu y chết trên đường đi thì sao?"
Lệ Khinh Ngôn là nhân tài hiếm có, Lạc Thanh Hàn muốn bồi dưỡng y, không muốn y mất mạng sớm, vậy thì quá đáng tiếc.
Tiêu Hề Hề cười nói "Ta sẽ làm một tấm bùa hộ thân, chàng sai người đưa bùa hộ thân này cho Lệ Khinh Ngôn, bảo y mang nó bên mình, bùa hộ thân này có thể cứu mạng y trong thời khắc nguy cấp. Còn về khó khăn khác thì phải dựa vào bản thân y, con người phải trải qua khó khăn nguy hiểm mới có thể trưởng thành, thuận lợi quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt."
Lạc Thanh Hàn gật đầu, đồng tình với quan điểm của nàng.
Thứ hắn muốn là một cây cột có thể chống trời, chứ không phải một đóa hoa yếu đuối gió thổi sẽ rụng, không thể thiếu sự rèn luyện cần thiết.
Một tiểu thái giám bưng khay đồ ăn mới ra lò bước vào. Tiêu Hề Hề ngửi thấy mùi thơm, lập tức vẫy tay với tiểu thái giám.
"Nào, đặt đồ ăn ở đây."
Nàng chỉ vào ngự án trước mặt.
Tiểu thái giám lưỡng lự.
Cung nhân hầu hạ ở ngự thư phòng đều biết Hoàng đế không cho phép người nào bày đồ ăn lên ngự án.
Tiểu thái giám âm thầm quan sát phản ứng của Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nói "Đây là ngự án, không phải bàn ăn, không thể đặt đồ ăn lên đây, muốn ăn thì sang bàn nhỏ bên cạnh."
Tiêu Hề Hề làm mặt quỷ với hắn.
Lạc Thanh Hàn thờ ơ.
Tiêu Hề Hề đứng dậy, đi hai bước ngồi xuống bàn nhỏ bên cạnh.
Tiểu thái giám lập tức đặt đồ ăn lên bàn.
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa lẩm bẩm.
"Không biết ta bị mù mắt nào mà có thể yêu một nam nhân khó gần như chàng."
Tiểu thái giám đang định đi ra nghe thấy, sợ đến mức suýt trượt chân ngã.
Gan của Quý phi cũng to quá rồi, sao lời gì cũng dám nói? Nàng không sợ Hoàng đế nổi giận sao?!
Tuy nhiên, Hoàng đế không có ý nổi giận.
Hắn thậm chí còn chủ động giải thích.
"Trên ngự án toàn là tấu chương, lỡ như vướng mùi thức ăn bị người khác ngửi thấy thì sẽ khó giải thích."
Tiêu Hề Hề hừ một tiếng, xem như chấp nhận lý do hắn đưa ra.
Thấy hai người không có chuyện gì, tiểu thái giám thở phào, lặng lẽ rời khỏi ngự thư phòng.
Tiêu Hề Hề nói "Hôm nay ta đến cung Yên Vũ."
Lạc Thanh Hàn biết chuyện này, nàng được Lao phi mời đến thử rượu hoa đào mang từ nhà vào cung, không chỉ có nàng mà các phi tần khác cũng được mời.
Sau đó, Tiêu Hề Hề kể lại quá trình Lao phi dò thám nàng.
Dù trước đây Lao phi căm ghét nàng, nhưng chưa từng nghi ngờ nàng là Tiêu trắc phi.
Bây giờ Lao phi đột nhiên thay đổi cách nghĩ, trong chuyện này nhất định có gì mờ ám.
Lạc Thanh Hàn "Nàng định làm gì?"
Tiêu Hề Hề "Với mức độ Lao phi căm ghét ta, nếu nàng biết thân phận của ta, nhất định sẽ tìm cách hại ta, chàng tốt nhất nên phái người theo dõi nàng, xem tiếp theo nàng muốn làm gì?"
Lạc Thanh Hàn "Chúng ta có thể ra tay trước."
Tiêu Hề Hề lắc đầu "Trước tiên đừng ra tay với nàng, ngồi im chờ xem."
Nàng nghi ngờ có người đứng sau chuyện này, nếu không Lao phi sẽ không đột nhiên phát hiện ra sự thật.
Nàng không biết người đứng sau đó là ai.
So với Lao phi, người đứng sau mới thật sự là mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Người đó giống như quả bom hẹn giờ, không ai biết khi nào sẽ nổ tung.
Lúc này hành động hấp tấp có thể đánh cỏ động rắn, tốt hơn hết là lấy tĩnh chế động, trước tiên xem thử mục đích của đối phương là gì, nếu may mắn có thể nhân cơ hội tìm ra kẻ đứng sau.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
Hắn đột nhiên nói "Có một chuyện ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, tại sao nàng không muốn tiết lộ thân phận?"
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại "Ta dùng thân phận công chúa Nam Phượng trở về, lỡ như thân phận bại lộ, há chẳng phải gánh tội khi quân sao?"
Tiêu Hề Hề mỉm cười với hắn, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn bánh ngọt.
Lạc Thanh Hàn "Ta có thể biến thân phận của nàng trở lại như ban đầu. So với thân phận công chúa Nam Phượng, thân phận đích trưởng nữ của Vĩnh An Bá càng thích hợp trở thành Hoàng hậu của Đại Thịnh."
Tiêu Hề Hề "Thân phận đổi tới đổi lui phiền phức lắm, ta hiện giờ rất tốt."
Lạc Thanh Hàn "Chỉ cần nàng đồng ý, nàng không cần nhúng tay vào chuyện gì, ta sẽ giúp nàng xử lý, đây là chuyện mà nàng chỉ cần gật đầu là được, không hề phiền phức."
Tiêu Hề Hề nhìn chung quanh rồi nói với hắn "Bây giờ chàng rất bận, không cần phải nhọc lòng vì chút chuyện nhỏ này, thay vì lãng phí thời gian vào chuyện của ta, chàng tốt hơn nên chú tâm vào chính sự, ta nghe nói chàng gần đây vì chuyện cải cách thuế mà bận bù đầu bù cổ, tiến triển đên đâu rồi? Có thuận lợi không?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời nàng, chỉ chăm chăm nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề bị nhìn đến mức nảy sinh chột dạ trong lòng.