Sau khi mọi người đi hết, thái miếu yên tĩnh trở lại.
Khổng nữ sử bưng trà nóng cho Thái hoàng thái hậu, nhẹ giọng hỏi.
"Người đã bận cả ngày, có muốn chợp mắt một lát không?"
Thái hoàng thái hậu cởi chuỗi hạt trên cổ tay, vừa lần Phật châu, vừa trầm ngâm nói.
"Ai gia đang nghĩ một chuyện."
Khổng nữ sử thuận thế nói "Nếu người không chê nô tỳ ngu ngốc, người có thể nói với nô tỳ, có lẽ nô tỳ sẽ nghĩ ra cách gì đó giúp người."
Thái hoàng thái hậu vẫn luôn tin nàng, không do dự nói ra.
"Vừa nãy Lao phi hình như có chuyện muốn nói với ai gia, nhưng bị Hoàng đế ngăn cản, ngươi nghĩ Lao phi muốn nói chuyện gì?"
Khổng nữ sử nghiêm túc suy nghĩ "Chắc chắn là chuyện rất quan trọng, nếu không Hoàng thượng sẽ không cản Lao phi trước mặt người."
Dù đã nghe quen nhưng mỗi lần nhắc tới hai từ Lao phi, nàng có cảm giác khá vi diệu, muốn cười nhưng không thể cười. Thật ra, Thái hoàng thái hậu cũng như vậy.
Hai người sống mấy chục năm ở hậu cung, chưa từng thấy phong hiệu nào buồn cười như vậy.
Nếu đổi lại là phi tần có da mặt mỏng, chắc chắn sẽ không còn mặt mũi gặp ai, bây giờ Lao phi còn dám ra ngoài cho thấy tâm tư của nàng kiên định đến mức nào.
Thái hoàng thái hậu chậm rãi nói "Ai gia cũng cảm thấy là chuyện rất quan trọng."
Nếu bà không biết thì thôi, nếu đã biết thì phải làm cho rõ ràng.
Mấy chục năm kinh nghiệm sống trong cung nói bà biết, có nhiều chuyện một là không biết gì, hai là phải biết rõ ràng, đáng sợ nhất chính là biết nửa vời.
Thái hoàng thái hậu suy nghĩ một chút, lập tức viết một phong thư, niêm phong cẩn thận, đưa vào tay Cam Phúc.
"Ngươi thay ai gia đi một chuyến, đưa thư này cho Trưởng công chúa Hoa An, cố gắng đừng để ai biết." Cam Phúc hai tay nhận thư, cung kính đáp "Vâng."
Hắn cầm thư rời khỏi thái miếu.
Để tránh người khác chú ý, Cam Phúc thay một bộ quần áo bình thường, không dẫn theo tùy tùng, một mình hành động.
Lúc Cam Phúc đến tìm Trưởng công chúa Hoa An, vừa lúc bắt gặp trong phủ Công chúa xảy ra chút chuyện.
Quản gia của phủ Công chúa bảo Cam Phúc đợi ở sảnh.
"Trưởng công chúa điện hạ đang xử lý chút chuyện nhà, sẽ đến nhanh thôi, mời công công uống trà."
Cam Phúc nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói chuyện "Nghe nói Hạ cô nương sắp thành thân với Tĩnh huyện vương?"
Quản gia mỉm cười đáp "Đúng vậy, thời gian được định là tháng sau, đến lúc đó Cam công công phải tới uống một ly rượu mừng đó."
Cam Phúc "Đương nhiên rồi, chuyện vui lớn thế này, ta nhất định phải đến chung vui."
Lúc này, không khí trong phòng riêng ở hậu viện rất ngột ngạt. Trưởng công chúa Hoa An đang đau đầu vì chuyện của Lục Tâm Dao và Hạ Dịch Phi.
Hạ Dịch Phi là con trai của nàng, mười chín tuổi, vẻ ngoài anh tuấn.
Hắn và muội muội Hạ Ngữ Nhiên có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Hạ Ngữ Nhiên là người chỉ muốn bản thân vui vẻ, không bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì, muốn làm gì thì làm.
Ngược lại, Hạ Dịch Phi lại trầm lặng hướng nội, không thích nói chuyện, không hiểu sự đời, dành cả ngày đọc sách, là mọt sách chính hiệu.
Trước đây, Trưởng công chúa Hoa An không nghĩ tính cách thế này là xấu, ngược lại cảm thấy rất ngoan ngoãn.
Tuy nhiên, nàng không ngờ được một đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời như vậy lại dính líu đến Lục Tâm Dao!
Trước đó, Trưởng công chúa Hoa An được Thái hoàng thái hậu giao phó tìm hôn sự phù hợp cho Lục Tâm Dao, nàng thông cảm cho hoàn cảnh hiện tại của Lục Tâm Dao, cho Lục Tâm Dao ở lại phủ Công chúa.
Gần đây Trưởng công chúa Hoa An quá bận rộn, nàng phải sắp xếp của hồi môn cho con gái Hạ Ngữ Nhiên, tìm mối tốt cho Lục Tâm Dao, bận tối mắt tối mũi, không có thời gian quan tâm đến Lục Tâm Dao.
Cho đến sáng nay, Hạ Dịch Phi đột nhiên đến tìm Trưởng công chúa Hoa An, quỳ trước mặt nàng nói mình muốn cưới Lục Tâm Dao, xin mẫu thân thoại nguyện.
Trưởng công chúa Hoa An tức giận suýt thì ngất đi.
Nàng muốn tìm chồng cho Lục Tâm Dao, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện cưới Lục Tâm Dao vào nhà mình!
Kế đó Trưởng công chúa Hoa An gọi Lục Tâm Dao tới hỏi chuyện.
Trưởng công chúa Hoa An biết con trai mình là người hướng nội, hiếm khi chủ động tiếp xúc với người khác, huống chi là một nữ tử bên ngoài, ngay cả muội muội ruột của mình còn giữ khoảng cách để tránh vượt giới hạn.
Hạ Dịch Phi đột nhiên muốn cưới Lục Tâm Dao, chắc chắn là Lục Tâm Dao chủ động dụ dỗ hắn.
Đối mặt với câu hỏi của Trưởng công chúa Hoa An, Lục Tâm Dao mới đầu thì sửng sốt, sau đó hoảng sợ.
Lục Tâm Dao thật sự không biết Hạ Dịch Phi muốn cưới mình.
Từ khi nàng chuyển đến phủ Công chúa, hoàn cảnh sống đã tốt hơn khi còn ở Lục gia, nhưng khó tránh cảm giác buồn khổ khi sống nhờ nhà người khác.
Trưởng công chúa Hoa An bận rộn, không có thời gian quan tâm nàng, nàng cũng ngại vì chút chuyện nhỏ này mà đi quấy rầy Trưởng công chúa Hoa An.
Nàng không có ai tâm sự nỗi buồn trong lòng, chỉ đành nói chuyện với đàn cá chép trong hồ.
Nàng tưởng xung quanh không có ai nên mới nói ra hết những lời trong lòng, không ngờ những lời này lại bị Hạ Dịch Phi tình cờ đi ngang qua nghe thấy.
Kể từ đó, Lục Tâm Dao thỉnh thoảng sẽ gặp Hạ Dịch Phi.
Cả hai đều không thích nói chuyện, khi gặp mặt chỉ lịch sự chào hỏi rồi đi ngang qua nhau.
Giao điểm của hai người chỉ có vậy.
Lục Tâm Dao không ngờ Hạ Dịch Phi sẽ đến gặp Trưởng công chúa Hoa An nói là hắn muốn cưới nàng.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột!
Lục Tâm Dao cố lắm mới có thể bình tĩnh lại.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng biết mình không thể cứ gặp chuyện là khóc như trước.
Nước mắt không giải quyết được gì cả.
Lục Tâm Dao quỳ xuống, từng chữ nói.
"Con xem Hạ công tử như là biểu huynh, chúng con chỉ nói chuyện vài lần, chưa từng vượt quá giới hạn, chúng con trong sạch, xin Trưởng công chúa điện hạ minh giám!"
Trưởng công chúa Hoa An không tin "Nếu hai người chỉ mới nói mấy câu, tại sao nó lại đột nhiên muốn cưới ngươi?"
Lục Tâm Dao nắm chặt vạt váy của Trưởng công chúa Hoa An, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Nàng run rẩy nói "Những gì con nói đều là sự thật, con có thể thề, nếu có câu nào giả dối, con sẽ bị sét đánh chết, không được chết yên thân."
Cơn giận trong lòng Trưởng công chúa Hoa An dịu đi đôi chút khi thấy Lục Tâm Dao không chớp mắt thề độc.
Nhìn dáng vẻ của Lục Tâm Dao không có vẻ gì là đang nói dối.
Nếu nàng đang diễn thì khả năng diễn của nàng quá giỏi.
Nếu diễn giỏi vậy thì ngay từ đầu nàng có thể đã bị giữ lại trong cung, đâu cần phải rơi vào bước đường này.
Nghi ngờ trong lòng Trưởng công chúa Hoa An bắt đầu dao động.
Lúc này Hạ Dịch Phi lên tiếng.
"Đúng là con và Lục cô nương chỉ nói mấy câu mà thôi, ngoài ra bọn con không có tình cảm gì cả."
Trưởng công chúa Hoa An nhìn sang con trai mình, cơn giận vừa đè nén lập tức nổi lên.
Nàng trầm giọng hỏi "Nếu đã không có tình cảm gì, sao con lại muốn cưới nàng? Con ít nhất cũng nên có một lý do ra hồn chứ?"
Hạ Dịch Phi hơi do dự, nhỏ giọng nói.
"Hôm qua con bị một người bạn kéo đi uống trà, tình cờ nghe có người bàn tán chuyện của Lục gia, còn nhắc tới Lục cô nương, lời nói rất khó nghe."