Gần đây, Ngọc Lân vệ đang theo dõi chặt chẽ mọi hành động của Tô gia.
Bọn họ tổng hợp những thông tin thu thập được, giao cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề mở sổ nhỏ ra đọc thông tin về Tô gia.
Hai ngày trước, Tô gia đột nhiên đuổi một nhóm người hầu.
Tô gia nói với bên ngoài là do những người hầu này đã già, không còn khả năng làm việc cho Tô gia, Tô gia không chỉ trả lại khế ước bán thân, còn cho bọn họ một số tiền để về nhà dưỡng lão.
Có khoảng hai mươi người, nam nữ đều có, quả thật tuổi tác đã cao.
Tên tuổi của những người hầu này đều được ghi trong sổ sách, cụ thể hơn thì chưa rõ, cần điều tra thêm.
Vì số người quá nhiều, hơn nữa những người hầu này đã phân tán sau khi rời Tô gia, muốn điều tra rõ ràng chi tiết thì cần thêm một khoảng thời gian. Ngọc Lân vệ vẫn đang điều tra, Tiêu Hề Hề chỉ đành ngồi chờ kết quả.
Cùng lúc đó, một người đưa thư cưỡi ngựa lao vào thành Thịnh Kinh với tốc độ cực nhanh.
Người đưa thư lao tới cổng cung, lấy mật hàm trong ngực đặt vào tay Cấm vệ trước cổng cung.
"Cấp báo! Mau trình lên Hoàng thượng!"
Cấm vệ không dám chậm trễ, tức tốc chạy đến ngự thư phòng.
Mật hàm qua tay Thường công công, đặt lên ngự án.
Lạc Thanh Hàn bỏ dở tấu chương đang xem, cầm mật hàm lên, đầu tiên hắn nhìn miệng phong bì, xác định không có dấu hiệu bị mở ra mới mở ra.
Bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng.
Lạc Thanh Hàn đọc xong nội dung trong thư, sắc mặt lập tức tối sầm.
Thường công công đứng bên cạnh thấy vậy hơi lo lắng, đã xảy ra chuyện gì?
Chốc sau Thường công công cũng biết.
Thư này được gửi từ huyện Nhiêu Hòa, đây là con đường bắt buộc phải đi qua khi từ thành Thịnh Kinh đến quận Phượng Dương. Thư nói Ngự sử giám sát Lệ Khinh Ngôn mới được bổ nhiệm không may gặp phải thổ phỉ cướp bóc khi đi ngang qua nơi này, thư đồng và bốn tùy tùng đều bị thổ phỉ gϊếŧ chết.
Còn Lệ Khinh Ngôn rơi xuống vách đá với cỗ xe ngựa.
Dưới vách đá là dòng sông cuồn cuộn.
Khi Huyện lệnh ở huyện Nhiêu Hòa biết chuyện này, ông đã phái người tìm kiếm dưới sông, nhưng chỉ vớt được một phần cỗ xe ngựa, còn Lệ Khinh Ngôn thì không tìm thấy.
Đánh giá tình hình hiện trường, có lẽ Lệ Khinh Ngôn đang gặp nguy hiểm.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Lạc Thanh Hàn khi biết tin vẫn rất giận.
Trong buổi triều sáng hôm sau, Lạc Thanh Hàn nổi trận lôi đình trước mặt văn võ bá quan.
"Đường đường là mệnh quan triều đình lại gặp thổ phỉ giữa ban ngày, bọn thổ phỉ đó ăn gan trời rồi sao?!" Văn võ bá quan trong triều không dám lên tiếng.
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn quét qua những người này.
Hắn biết rõ, vụ cướp chỉ là vỏ bọc.
Nguyên nhân là một số người không muốn thấy cải cách thuế diễn ra suôn sẻ.
Kẻ chủ mưu ngoài mặt thì nhắm vào Lệ Khinh Ngôn, nhưng thực tế chẳng phải đang ra uy với Hoàng đế sao?
Còn về kẻ chủ mưu, không nghĩ cũng đoán được là có liên quan đến thế gia.
Đám quan viên này có bao nhiêu người đứng về phía thế gia?
Có bao nhiêu người biết chuyện Lệ Khinh Ngôn bị hại, thậm chí còn là đồng phạm?
Lạc Thanh Hàn vung tay áo tức giận rời đi.
Thông thường khi gặp chuyện lớn thế này, hắn sẽ gọi Các lão đến ngự thư phòng bàn bạc làm sao giải quyết.
Nhưng hôm nay hắn không thèm nhìn Các lão, rời khỏi điện Nghị Sự, ngồi lên long xa.
"Đến cung Vân Tụ."
......
Trong cung Vân Tụ, Tiêu Hề Hề đang khao khát nhìn những trái nho nhỏ trên giàn.
Những chùm hoa nhỏ đã không còn, thay vào đó là những chùm nho xanh.
Nho nhỏ vì chưa chín.
Chỉ nhìn thôi cũng biết chắc chắn là rất chua.
Tiêu Hề Hề thầm cầu nho chín nhanh để nàng còn được ăn.
Chiết Chi bước nhanh tới "Nương nương, Hoàng thượng tới rồi."
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên, lúc này Hoàng thượng không phải đang làm việc ở ngự thư phòng sao? Sao hôm nay đột nhiên tới đây?
Với tính cách cuồng công việc của hắn, trừ khi trời sập, nếu không hắn sẽ không bỏ việc.
Nàng vừa định ra ngoài nghênh đón, Hoàng đế đã đến hậu viện.
Tiêu Hề Hề thấy khuôn mặt lạnh băng của hắn thì lập tức hiểu ra.
Lại giận rồi!
Tiêu Hề Hề kéo hắn ngồi dưới giàn nho, quay sang Bảo Cầm dặn dò.
"Mang kem đậu xanh tới đây."
"Vâng."
Chốc sau, hai bát kem đậu xanh được mang đến cho Hoàng đế và Quý phi.
Trong đậu xanh còn có bách hợp và nhãn nhục, ngọt ngào sảng khoái.
Tiêu Hề Hề "Đây, ăn chút kem đậu xanh hạ hỏa đi."
Lạc Thanh Hàn lạnh mặt nói "Ta không ăn."
Tiêu Hề Hề dỗ dành "Kem này ngọt lắm, chàng ăn một miếng đi."
Nàng dùng thìa bạc múc một miếng kem đưa vào miệng hắn.
Nét mặt Lạc Thanh Hàn vẫn lạnh băng như thể cả thế giới nợ tiền hắn, nhưng đôi môi mỏng lại hơi mở ra nhận miếng kem nàng đút vào.
Kem đậu xanh lạnh theo thực quản chảy xuống dạ dày, để lại vị ngọt trong miệng.
Cơn giận đang sôi sục vừa rồi tiêu tan đi một chút.
Tiêu Hề Hề mỉm cười nhìn hắn "Ngon không?"
Lạc Thanh Hàn không nói gì.
Hắn trực tiếp kéo nàng vào lòng, cúi người hôn lên môi nàng thật mạnh.
Tiêu Hề Hề giật mình.
Nàng theo bản năng muốn lùi lại, nhưng hắn ôm nàng chặt hơn.
Nụ hôn này rất mãnh liệt, như muốn trút bỏ mọi cảm xúc tích tụ trong lòng.
Tiêu Hề Hề cảm giác được môi mình bị cắn, máu tươi tràn ra, chốc sau bị đối phương liếʍ sạch.
Vị ngọt và tanh tràn ngập trong miệng.
Thời tiết lúc này đã ấm lên, hai người đều mặc y phục tương đối mỏng.
Tiêu Hề Hề có thể cảm nhận rõ ràng vòng tay ôm eo mình nóng đến mức nào.
Hơi nóng xuyên qua lớp áo mỏng, thâm nhập vào người nàng, như muốn làm tan chảy cả người nàng.
Một buổi sáng đầu hè yên tĩnh, nắng chiếu rực rỡ, gió nhẹ thoảng qua.
Hai người dưới giàn nho quấn chặt vào nhau.
Như dây nho quấn quanh khung gỗ.
Không ai có thể tách rời.
Một lúc lâu sau.
Nụ hôn mới kết thúc.
Lạc Thanh Hàn lùi lại một chút, nhưng hai tay vẫn ôm eo nàng, không có ý định buông ra.
Hắn cụp mắt nhìn môi Tiêu Hề Hề.
Môi bị hôn đỏ bừng, trên đó có vết thương nhỏ, một giọt máu 14từ từ chảy ra.
Hắn giơ tay phải lên, đầu ngón tay lau mạnh môi nàng.
Vết máu lau đi để lại một vệt đỏ tươi, tô điểm cho môi nàng thêm tươi đẹp.
Một vẻ đẹp suy đồi như bông hoa nở rộ rồi sắp tàn.
Tiêu Hề Hề vì vết thương hơi nhói trên môi, không khỏi cau mày.