Lão đại "Dù là bẫy thì chúng ta cũng phải đi, đừng quên chủ nhân từng dặn, nếu chuyện này để lại dấu vết gì thì đầu của huynh đệ chúng ta cũng không giữ được."
Gã đương nhiên biết đây có thể là bẫy do kẻ địch giăng ra.
Nhưng điểm cao minh của cái bẫy này chính là bọn họ biết đó là bẫy nhưng vẫn phải nhảy vào.
Nếu bọn họ nhảy vào có thể sẽ mất mạng.
Nếu không nhảy vào, trở về không thể ăn nói với chủ nhân, cũng sẽ phải chết.
Nếu là như thế thì chi bằng cược một phen.
Trước khi đi, lão đại còn bái lạy tượng Bồ Tát, mong Bồ Tát phù hộ cho bọn họ có thể an toàn rút lui.
Tượng Bồ Tát trong chùa ngã sang một bên, nửa người nứt vỡ, bụi bặm bám đầy người nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười từ bi.
Khi trời tối hẳn, đèn trong quán trọ tắt hết.
Mọi người đang chìm trong giấc ngủ. Trong màn đêm yên tĩnh, có bóng người lẻn vào quán trọ, tìm nơi giam giữ sát thủ.
Dây trói trên người sát thủ bị cắt đứt.
Hắn ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù vén sang hai bên, lộ ra một khuôn mặt xa lạ.
Hắn không phải là sát thủ!
Người đến sửng sốt, biết mình đã trúng kế, muốn nhảy ra cửa sổ trốn thoát, lại bị Tiêu Lăng Phong đang chờ bên ngoài bắt lại.
Kế đó, những nơi khác trong quán trọ cũng vang lên tiếng vũ khí va chạm giòn giã.
Qua hồi lâu, những âm thanh này dần lắng xuống.
Những chiếc đèn l*иg lần lượt được thắp sáng, đám sát thủ đột nhập vào quán trọ bị trói ném ra sân sau.
Lệ Khinh Ngôn chắp hai tay trong ống tay áo, nhìn đám sát thủ nhếch nhác trước mặt, nhớ đến thư đồng và tùy tùng không may hi sinh, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy sương giá, trong mắt không chút hơi ấm. Tiêu Lăng Phong xách tên sát thủ cuối cùng đi tới.
Ông tiện tay ném người xuống đất, nhìn Lệ Khinh Ngôn hỏi.
"Đã bắt hết người rồi, tiếp theo nên làm gì?"
Lệ Khinh Ngôn "Giải về thành Thịnh Kinh giao cho Hình bộ xử lý."
Tiêu Lăng Phong do dự nói "Lỡ có người âm thầm cản trở thì sao? Dù sao vẫn chưa tìm được kẻ chủ mưu, không ai biết thế lực đằng sau lớn đến mức nào, hay là chúng ta thẩm vấn trước, xem có thể hỏi được thông tin gì có ích không."
Lệ Khinh Ngôn nhìn ông.
Vốn Tiêu Lăng Phong tưởng y sẽ khuyên can, nhưng chỉ thấy y cười đầy ẩn ý.
"Được, nếu ông không ngại lãng phí thời gian, vậy thì thử xem, cho ông thời gian một đêm, nếu không được thì giải đến Hình bộ."
Tiêu Lăng Phong nói không vấn đề.
Ông thức suốt đêm, thẩm vấn từng tên sát thủ.
Sáng hôm sau, Lệ Khinh Ngôn thức dậy ăn sáng, thấy sắc mặt Tiêu Lăng Phong buồn bực, tức thì hiểu ra mọi chuyện. Lệ Khinh Ngôn cười nói "Vất vả rồi."
Tiêu Lăng Phong "Bọn chúng không chịu nói gì."
Lệ Khinh Ngôn "Bình thường."
Tiêu Lăng Phong thấy y bình tĩnh như vậy, không khỏi hỏi.
"Có phải ngài sớm đã đoán được kết quả này không?"
Lệ Khinh Ngôn "Bọn chúng không phải là sát thủ bình thường, chỉ dựa vào vũ lực đe dọa sẽ không hỏi được gì đâu, mấy chuyện thẩm vấn phạm nhân này nên giao cho người có chuyên môn, nơi thẩm vấn phạm nhân chuyên nghiệp nhất Đại Thịnh ngoài Đại Lý Tự thì có Hình bộ."
Tiêu Lăng Phong thở dài "Ta vốn không tin, muốn thử một lần, nào ngờ chỉ uổng phí sức lực."
Lệ Khinh Ngôn "Thẩm vấn phạm nhân là công việc của Hình bộ, ngài không cần làm thay việc cho họ, họ cũng không trả tiền công cho ngài."
Nghe vậy, Tiêu Lăng Phong cười cười "Có lý."
Ăn sáng xong, Tiêu Lăng Phong lập tức lên đường, chuẩn bị giải đám sát thủ về Thịnh Kinh.
Lệ Khinh Ngôn vẫn phải đến quận Phượng Dương giám sát cải cách thuế.
Hai bên chia đường đi trước cửa quán trọ.
Trước khi đi, Tiêu Lăng Phong đặc biệt chọn ra mười tinh binh hộ tống Lệ Khinh Ngôn đến quận Phượng Dương.
Lệ Khinh Ngôn nói tiếng đa tạ, lên ngựa chuẩn bị rời đi.
Tiêu Lăng Phong đột nhiên gọi y lại.
"Ta có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi ngài, nhưng trước đó chưa tìm được cơ hội."
Lệ Khinh Ngôn quay đầu nhìn ông, cười nói "Ngài muốn hỏi chuyện về Tiêu trắc phi?"
Tiêu Lăng Phong kinh ngạc "Sao ngài biết?"
Lệ Khinh Ngôn "Người duy nhất có thể khiến Tiêu tướng quân quan tâm như vậy, lại còn liên quan tới ta, cũng chỉ có Tiêu trắc phi."
Tiêu Lăng Phong thở dài "Quả thật ta muốn hỏi chuyện về Tiêu trắc phi, ta nghe nói người cuối cùng con bé gặp trước khi đi chính là ngài, ta muốn biết Tiêu trắc phi đã chết thật rồi sao?"
Lệ Khinh Ngôn "Trước khi đi, Tiêu trắc phi nói mình không còn sống bao lâu nữa."
Tiêu Lăng Phong "Tại sao? Lẽ nào con bé bị bệnh nặng gì sao?"
Lệ Khinh Ngôn "Ta không rõ, nhưng nhìn thái độ của Tiêu trắc phi lúc đó, không giống đang nói dối."
Qua hai ngày ở chung ngắn ngủi, Tiêu Lăng Phong biết kỹ năng quan sát của Lệ Khinh Ngôn mạnh thế nào, đầu óc còn thông minh, nếu y nói Tiêu trắc phi không nói dối, vậy hẳn là Tiêu trắc phi nói thật.
Con bé thật sự không còn sống bao lâu nữa.
Thời gian cũng qua lâu vậy rồi, nói không chừng con bé đã lặng lẽ chết ở một nơi xa xôi nào đó.
Cũng không biết có người lo hậu sự cho con bé không?
Tiêu Lăng Phong trầm mặc.
Dù ông không có tình cảm với Tiêu Hề Hề, nhưng chung quy cũng là con gái của ông.
Bây giờ người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng ông cũng thấy khó chịu.
Lệ Khinh Ngôn "Xin bớt đau buồn."
Tiêu Lăng Phong xua tay "Không sao, ngài đi đi, ngày khác lại gặp."
Lệ Khinh Ngôn "Cáo từ, sau này gặp lại."
Y phóng ngựa đi, mười tinh binh cưỡi ngựa theo sau.
Tiêu Lăng Phong đứng đó một lúc.
Đợi nỗi buồn trong lòng tan đi một chút, ông lên ngựa dẫn người về thành Thịnh Kinh.
Lúc bọn họ về tới Thịnh Kinh đã là mười ngày sau.
Đám sát thủ bị tống vào đại lao Hình bộ, Hoàng đế hạ lệnh giao án này cho Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân xét xử, bắt buộc tra rõ trong vòng ba ngày.
Để hoàn thành nhiệm vụ Hoàng đế giao, Đổng Minh Xuân đã phải thức khuya tăng ca.
Ba ngày kế tiếp, Đổng Minh Xuân dọn tới sống tại nha môn Hình bộ, ngày đêm điều tra vụ án, điên cuồng thúc giục cấp dưới thu thập thông tin.
Còn đám sát thủ bị nhốt trong phòng giam đã bị tra tấn nhiều lần, giờ chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, sống không bằng chết.
Trời cao không phụ người có lòng.
Cuối cùng Đổng Minh Xuân đã tìm ra sự thật vào đêm cuối cùng.
Trước bình minh ngày thứ tư, ông bước ra khỏi cổng nha môn Hình bộ trong bộ quan phục nhăn nheo, gương mặt tiều tụy, chuẩn bị vào cung gặp Hoàng đế.
Lúc này, xe ngựa của Phủ doãn Mai Quảng Đào ở phủ Kinh Triệu đi ngang qua.
Y thấy Đổng Minh Xuân qua cửa sổ, gọi người dừng xe.
Y nhảy xuống xe, chắp tay với Đổng Minh Xuân cười nói.
"Đổng thượng thư đi làm sớm thế à?"
Đổng Minh Xuân nhếch khóe miệng cười.
Chắc chắn Mai Quảng Đào đã nghe nói gần đây ông điên cuồng tăng ca, nên tên này cố ý tới cười nhạo ông đây mà!