Thành Thịnh Kinh là thủ đô của Đại Thịnh, mức sống của người dân ở đây cao hơn so với những nơi khác.
Nhờ đó, mọi người đều có tiền dư làm những việc khác, chẳng hạn như cho con đi học.
Càng có nhiều người đi học thì trình độ văn hóa của người dân cũng sẽ nâng lên.
Dù vẫn chưa đạt đến mức toàn dân đi đọc nhưng hơn tám mươi phần trăm người dân trong thành đã khắc phục được tình trạng mù chữ, đọc báo không còn là vấn đề.
Một tờ "Thịnh Kinh Nhật Báo" chỉ có tám đồng, được bán ở mọi tiệm sách trong thành.
Anh vương đã có kinh nghiệm tổ chức cuộc thi viết truyện, y thuê hơn một trăm người bán báo và quảng cáo cho dân chúng trong thành biết vào ngày phát hành.
Đối với dân chúng có cuộc sống sung túc ở Thịnh Kinh, tám đồng chỉ bằng giá một bát mì thịt lợn. Nhiều người tò mò về báo, hơn nữa còn nghe nói là do Anh vương phụ trách, có một nhân vật lớn như vậy đứng sau, chất lượng hẳn là rất tốt, cho nên rất nhiều người sẵn sàng bỏ tiền ra mua một tờ báo xem thử.
Ba ngàn bản "Thịnh Kinh Nhật Báo" đã được bán hết trong ngày phát hành.
Lạc Dạ Thần rất vui khi thấy báo bán chạy như vậy.
Thật ra một tờ báo không thể kiếm được bao nhiêu tiền, vì giá giấy và in ấn hiện giờ quá cao, ba ngàn bản nghe có vẻ không nhiều nhưng cũng cần hơn một trăm công nhân làm việc thêm giờ, việc này rất tốn thời gian và công sức.
Một tờ báo được sản xuất bằng nỗ lực như vậy chỉ có giá tám đồng.
Lợi nhuận rất thấp, thật sự là một khoản tiền khó kiếm.
May là Lạc Dạ Thần không thiếu tiền, với y mà nói, chỉ cần không thua lỗ, coi như là có lời. Y rất hài lòng với doanh thu trong ngày đầu tiên, lập tức sắp xếp xuất bản số thứ hai.
Khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành Thịnh Kinh, ngày càng nhiều người đọc báo, khách đến các quán trà cũng ngày càng đông, những người đó cầm báo ngồi trong quán trà, vừa uống trà vừa đọc báo, thỉnh thoảng trò chuyện với người bên cạnh, bàn về nội dung tin tức trên báo, rất thoải mái.
Nam nhân chủ yếu quan tâm đến tin tức chính trị.
Do gần đây trang nhất tờ báo đăng tin cải cách thuế nên vấn đề này nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của dân chúng.
Mọi người đều bày tỏ sự ủng hộ cải cách thuế, tin rằng đó là chuyện tốt có lợi cho đất nước và dân chúng.
Một số người dán ghi chú lên bảng tin của nhiều tiệm sách bày tỏ ủng hộ của mình với chính sách cải cách thuế.
Nữ nhân thì quan tâm chuyện phiếm. Trên báo có đủ loại chuyện phiếm, một số còn liên quan đến hoàng gia và hậu cung.
Tuy tác giả cố tình không nêu thời gian địa điểm cụ thể nhưng ai có mắt cũng nhìn ra những chuyện đó có thể đã xảy ra trong hoàng thất hoặc trong cung.
Ví như có một bài báo thế này —
"Vốn tưởng họ là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, nào ngờ sự thật bẩn thỉu như vậy ......"
Nội dung kể về nữ nhân nào đó hiểu lầm nam nhân nào đó nɠɵạı ŧìиɧ với một phụ nữ đã có gia đình, muốn uy hϊếp nam nhân đó phải nghe lời mình, nàng dụ nam nhân đó đến một nơi không người làm chuyện bất chính, nhưng bất cẩn để bị phát hiện, cả hai mất hết mặt mũi, thanh danh bị hủy, đành phải chấp nhận ban hôn.
Một nhóm người ăn dưa nhanh chóng nhận ra nam nhân nào đó trong bài viết là Tĩnh huyện vương, nữ nhân nào đó đương nhiên là Hạ Ngữ Nhiên, con gái của Trưởng công chúa Hoa An.
Vừa hay ngày mai hai người này sẽ thành thân.
Dân chúng trong thành ăn dưa vô cùng vui vẻ.
Vào ngày cưới của Tĩnh huyện vương, dân chúng đứng hai bên đường xem náo nhiệt.
Bọn họ chỉ chỉ Tĩnh huyện vương đang cưỡi ngựa cao, bàn luận không ngừng.
"Không ngờ Tĩnh huyện vương trông như chó đội lốt người, ở sau lưng làm mấy chuyện thật quá quắt!"
"Đây gọi là nhìn người không thể nhìn mặt!"
"Mọi người nhìn mắt y xem, vừa nhìn đã biết là một tay ăn chơi, ai gả cho y sẽ gặp xui xẻo."
"Hạ Ngữ Nhiên kia thật xứng với y, một tay chơi, một kẻ xấu, trời sinh một đôi!"
......
Quần chúng ăn dưa cũng biết chừng mực, cố tình hạ giọng để tránh bị Tĩnh huyện vương nghe thấy.
Tĩnh huyện vương không biết dân chúng đang bàn tán gì, thấy nhiều người đến xem hôn lễ của mình, còn nghĩ do sức hấp dẫn của mình quá lớn, tâm trạng bất giác cũng tốt hơn.
Đội đón dâu dừng trước cổng phủ Trưởng công chúa.
Tĩnh huyện vương thấy dân chúng đi theo háo hức nhìn y.
Trong lòng rất đắc ý.
Lúc Anh vương thành thân cũng không có nhiều dân chúng vây xem như vậy.
Hôm nay y quả thật nở mày nở mặt!
Tĩnh huyện vương hơi nhếch cằm, mỉm cười bước lên bậc thang, đứng trước cửa.
Dân chúng đứng xem cách đó không xa tiếp tục nhỏ giọng bàn tán.
"Chậc chậc, huynh nhìn bộ dạng đắc ý của tên đó kìa."
"Chẳng biết tên đó vui cái gì nữa? Nếu đổi lại là ta, lúc này không còn mặt mũi gặp ai nữa."
"Huynh nhìn tên đó còn đang cười kìa, sắp cưới độc phụ vào nhà, sao còn cười được chứ?!"
......
Không lâu sau, tân nương được người cõng ra ngoài.
Trên đầu tân nương trùm khăn đỏ, không thể thấy mặt.
Chốc sau tân nương ngồi vào kiệu.
Kiệu tám người khiêng đưa tân nương đến phủ Tĩnh huyện vương, Tĩnh huyện vương cưỡi ngựa cao đi đầu đội ngũ.
Trước sau đều có người đưa dâu, tiếng kèn bầu, tiếng trống chiêng hòa cùng tiếng pháo, rất náo nhiệt.
Theo phong tục, đội đón dâu và đội đưa dâu không được đi chung một đường, nếu không sẽ phạm cấm kỵ.
Vì thế bọn họ chọn một đường khác quay về, có hơi xa một chút.
Lượng dân chúng vây xem chẳng những không giảm mà còn tăng lên.
Mọi người đều đến ăn dưa.
Tuy nhiên, bản thân Tĩnh huyện vương không biết chuyện này.
Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, trong lòng đắc ý chết đi được.
Một khi con người đắc ý thì rất dễ xốc nổi.
Tĩnh huyện vương phất tay ra lệnh, sai người rải rất nhiều tiền mừng và kẹo hỉ.
Ý định của y là nhân cơ hội này thể hiện sự hào phóng của mình.
Không ngờ vì hiện trường có quá nhiều người nên sau khi ném tiền mừng và kẹo hỉ, tức thì gây hỗn loạn toàn bộ hiện trường.
Mọi người tranh nhau tiền mừng, không ngừng xô đẩy, có nhiều người ngã xuống.
Có người may mắn nhanh chóng đứng dậy, nhưng cũng có người xui xẻo bị giẫm mấy lần mới đứng dậy được, người bị thương kêu la đau đớn.
Một vài người nóng tính thậm chí còn xắn tay áo đánh nhau.
Tình hình bắt đầu mất kiểm soát, cả đội đưa dâu cũng bị ảnh hưởng, phải giảm tốc độ.
Tĩnh huyện vương thấy tình hình không ổn, lập tức lấy lại tinh thần, sai người ngừng ném tiền mừng và kẹo hỉ, đồng thời lệnh hộ vệ đi cùng duy trì trật tự.
Tuy nhiên, lượng người vây xem quá nhiều, mười mấy hộ vệ không cách nào ngăn được, chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm trong biển người.
Tình hình ngày càng mất kiểm soát, ngày càng có nhiều người bị thương.
Khắp nơi toàn là tiếng kêu la chửi bới.
Đội đưa dâu bị buộc phải dừng lại.
Tâm trạng tốt của Tĩnh huyện vương biến mất, sắc mặt u ám nhìn đám người ngu ngốc, muốn gϊếŧ chết từng kẻ ngu ngốc đang cản trở mình.