Lúc Tiêu Hề Hề về cung Vân Tụ, Lạc Thanh Hàn đã ngồi ở hành lang được một lúc.
Hắn mặc thường phục xanh nhạt, mái tóc đen được cố định bằng trâm ngọc, dung mạo anh tuấn, làn da như ngọc được ánh trăng phủ một vầng sáng lạnh lẽo, trông càng không thể chạm tới.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, không nhìn ra vui giận.
Thấy Hề Hề về, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi.
"Về rồi?"
Tiêu Hề Hề chạy tới "Chàng ngồi đây làm gì? Nóng lắm, còn có muỗi, đi đi, vào phòng thôi."
Nàng kéo Lạc Thanh Hàn vào trong.
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn cổ tay bị nàng nắm.
Hắn chỉ dùng chút sức đã thoát khỏi tay nàng.
Nàng chưa kịp phản ứng thì hắn nắm lại tay nàng, giữ thật chặt.
Lần này là Lạc Thanh Hàn dẫn nàng đi trước.
Trong phòng đặt mấy chậu đá làm mát, mát hơn bên ngoài rất nhiều.
Vừa vào phòng, Tiêu Hề Hề liền rút tay ra. Hôm nay trời quá nóng, lòng bàn tay dễ ra mồ hôi, nắm lâu rất khó chịu.
Nàng dựa sát vào chậu đá, cảm nhận luồng khí mát lạnh tỏa ra, trông nàng như muốn áp cả người vào đó.
Thời tiết nóng nực này phải dựa vào chậu đá để sống sót!
Chiết Chi bước tới giúp nàng tháo trâm cài trên đầu, thay bộ váy mỏng rộng rãi hơn.
Bảo Cầm dâng trà thảo mộc, sau đó rời đi với mọi người, nhường không gian trong phòng cho Hoàng đế và Quý phi.
Tiêu Hề Hề ngồi cạnh Lạc Thanh Hàn, bưng tách trà lên uống một hơi.
Nàng rót cho mình một tách nữa, lần này uống chậm hơn.
Đợi nàng uống xong tách trà thứ hai, hắn mới lên tiếng.
"Chiều nay nàng rời cung à?"
Tiêu Hề Hề đặt tách trà xuống "Đúng vậy, ta và Lý phi ra ngoài, mẫu thân của nàng bệnh nên muốn về nhà thăm." Nàng dừng một chút rồi nói tiếp "Ta đã hỏi Lý phi, nàng nói không muốn ở trong cung nữa, muốn rời cung bắt đầu một cuộc sống mới."
Lạc Thanh Hàn không hề ngạc nhiên.
Hắn biết Lý phi viết truyện kiếm tiền, cũng biết Lý phi không còn để ý tới hắn, nàng có quyết định như vậy là chuyện bình thường.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Người nhà có đồng ý không?"
Tiêu Hề Hề "Hôm nay nàng rời cung, ngoài thăm mẫu thân, còn hỏi ý phụ thân, người Lý gia chấp nhận quyết định rời cung của nàng."
Nói đến đây, nàng không khỏi thở dài "Người nhà nàng thật sự rất tốt với nàng."
Lạc Thanh Hàn "Ta không tốt với nàng sao?"
Tiêu Hề Hề ngẩn người, chủ đề nhảy quá nhanh.
Nàng ngơ ngác gật đầu "Chàng rất tốt với ta."
Lạc Thanh Hàn "Vậy nàng không cần ngưỡng mộ người khác, Lý phi có người nhà, còn nàng có ta." Lời đường mật đột ngột tới làm Tiêu Hề Hề không khỏi cười ngốc.
Nàng lao tới ôm mặt Lạc Thanh Hàn, hôn lên môi hắn, sau đó tựa vào ngực hắn, khoa trương nói.
"Miệng chàng ngọt thật, nói thật đi, có phải nhân lúc ta không ở nhà đã lén ăn mật ong không?"
Lạc Thanh Hàn ôm eo nàng nói "Ta không thích ăn mật ong."
Tiêu Hề Hề "Vậy chàng thích ăn gì?"
Lạc Thanh Hàn "Nàng nói xem?"
Hai người ôm nhau một hồi mới tách ra.
Hôm nay trời quá nóng, hai người còn đang ở độ tuổi dễ kích động, ngọn lửa nhỏ trong người đột nhiên trỗi dậy, nhiệt độ cơ thể càng nóng hơm, cả hơi thở cũng nóng hổi gấp gáp.
Tiêu Hề Hề lại di chuyển đến chậu đá, cố gắng hấp thụ khí lạnh, đè nén cảm giác nóng hổi trong người.
Lạc Thanh Hàn không nhúc nhích.
Hắn cứ thế nhìn chằm chằm Hề Hề, đôi mắt đen ẩn chứa chiếm hữu dâng trào.
Như thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống con người, toát ra hơi thở nguy hiểm.
Dù Tiêu Hề Hề không quay đầu lại, vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.
Bầu không khí trong phòng quá ám muội, giống như dây đàn căng cứng có nguy cơ đứt bất cứ lúc nào.
Tiêu Hề Hề đè nén nhịp tim đập nhanh, buộc phải đổi chủ đề.
"Chuyện của Lý phi, chàng nghĩ sao?"
Lạc Thanh Hàn đổi tư thế ngồi, ánh mắt vẫn dán chặt vào Hề Hề, giọng hơi khàn "Nếu Lý phi bằng lòng rời cung, vậy thì đưa nàng ra ngoài."
Tiêu Hề Hề không khỏi quay đầu nhìn hắn.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt hung hãn của hắn, tim chợt run lên.
Hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, vẻ hung hãn trong mắt đã tiêu tan rất nhiều, nhưng môi vẫn hơi mím lại, như đang cố gắng chịu đựng gì đó, hiện rõ vẻ đè nén kiềm chế.
Hắn trầm giọng nói "Đừng sợ."
Tiêu Hề Hề muốn nói không sợ, nhưng lại thấy như vậy hơi không ổn.
Nàng ngập ngừng hỏi "Có cần ta giúp không?"
Lạc Thanh Hàn "Không cần, lát nữa sẽ ổn."
Tiêu Hề Hề "Vậy ... vậy chàng uống chút trà thảo mộc đi, trà thảo mộc có thể hạ hỏa."
Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, với tình hình hiện giờ của hắn dù có ngâm mình trong trà thảo mộc cũng vô dụng.
Nhưng hắn vẫn im lặng cầm tách trà lên uống hai hớp.
Tiêu Hề Hề thận trọng hỏi "Bây giờ chàng thấy đỡ hơn chưa?"
Lạc Thanh Hàn bị ánh mắt dễ thương như động vật nhỏ của nàng làm ngọn lửa trong người càng thêm mãnh liệt, nhưng sắc mặt hắn vẫn không đổi đáp.
"Đỡ nhiều rồi."
Tiêu Hề Hề yên tâm "Vậy thì tốt."
Lạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi "Sắp tới sinh nhật nàng rồi phải không?"
Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút rồi nói "Hình như vậy?"
Lạc Thanh Hàn "Sinh nhật năm nay, nàng muốn quà gì?"
Tiêu Hề Hề "Gì cũng được sao?"
Lạc Thanh Hàn "Ừm."
Hắn dừng một chút rồi bổ sung "Chỉ cần là thứ nàng muốn, ta đều sẽ tặng nàng."
Khi hắn nói lời này, ánh mắt cực kỳ tập trung, như thể cả thế giới chỉ còn mình nàng, dù nàng nói muốn trăng trên trời, hắn cũng sẽ hái cho nàng.
Tiêu Hề Hề không do dự buột miệng nói "Ta muốn ngủ một mình."
Lạc Thanh Hàn tưởng mình nghe nhầm.
Hắn nhấn mạnh hỏi lại "Nàng nói nàng muốn gì?"
Tiêu Hề Hề "Bây giờ trời nóng quá, lúc ta ngủ cũng không an phận, cứ theo bản năng bám lên người chàng, nóng nực đến mức nửa đêm thường xuyên thức giấc, sáng hôm sau cả người toàn mồ hôi, khó chịu lắm! Ta nghĩ trước khi mùa hè kết thúc, chúng ta chia phòng ngủ để thoải mái hơn."
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn mặt không biểu cảm hỏi "Nàng muốn chia phòng ngủ?"
Tiêu Hề Hề "Tạm thời ngủ riêng thôi, khi trời mát hơn, chúng ta lại ngủ chung."
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng thốt ra bốn chữ.
"Nàng nằm mơ đi."
Tiêu Hề Hề "Lẽ nào chàng không cảm thấy hai người ngủ chung trong thời tiết này rất nóng sao?"
Lạc Thanh Hàn "Ta không sợ nóng."
Tiêu Hề Hề "Nhưng ta sợ!"
Lạc Thanh Hàn "Nàng không thể vì ta ráng nhịn một chút sao? Ta cũng đã nhịn vì nàng nhịn rồi."