Tiêu Hề Hề thấy Lạc Thanh Hàn muốn tương kế tựu kế, trả đối phương một đòn.
Nàng không nói gì nữa, cầm cặp keo dưới đất lên, cất lại vào túi.
Lạc Thanh Hàn nói "Ngày mai nàng đi cùng ta."
Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh "Ừm!"
Hắn là wifi cứu mạng của nàng nên nàng phải theo sát hắn.
Tiêu Hề Hề lấy bùa hộ thân trong túi nhỏ, nhét vào tay Lạc Thanh Hàn.
"Chàng cầm lấy, phòng trường hợp cần thiết."
Một lượng lớn bùa hộ thân, ít nhất có tới hai mươi ba mươi tấm.
Chúng được xâu lại tạo thành vòng treo lên cổ.
Lạc Thanh Hàn bất đắc dĩ "Không cần nhiều như vậy."
Tiêu Hề Hề "Cầm lấy đi, lo trước khỏi họa."
Lạc Thanh Hàn nghĩ đến kết quả xin keo vừa nãy, ngày mai có thể sẽ xảy ra huyết chiến, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn gật đầu.
"Ừm, vậy ta mang nó theo."
Tiêu Hề Hề lại lục lọi trong túi nhỏ, xem thử còn thứ gì khác có thể phòng thân không. Huyền Cơ Tử vì muốn nàng tránh chuyện ngoài ý muốn, đã cho nàng rất nhiều thứ phòng thân, công dụng đều rất kỳ quặc.
Nàng lấy một lọ thuốc nhỏ, ngạc nhiên nói "Suýt nữa thì quên mất."
Lạc Thanh Hàn "Đây là gì?"
Tiêu Hề Hề "Đây là thuốc mê do sư phụ đặc chế, khác với những loại thuốc mê thông thường, có thể bôi lên móng tay, sau đó dùng móng tay cào, chỉ cần da người đó bị trầy xước, thuốc sẽ lập tức thâm nhập vào người đối phương khiến đối phương cứng đờ không thể cử động, chàng muốn thử không?"
Lạc Thanh Hàn không chút do dự xua tay "Cảm ơn, không cần."
Hắn không thể tưởng tượng được bản thân dùng móng tay cào người khác là cảnh tượng thế nào? Thật đáng sợ.
Tiêu Hề Hề thấy tiếc khi hắn từ chối.
"Thuốc mê này rất hiệu quả!"
Lạc Thanh Hàn hỏi "Nếu hiệu quả như vậy, sao nàng không tự mình dùng?" Tiêu Hề Hề "Ta cũng muốn dùng, nhưng thứ này đối với ta quá vô dụng, chỉ cần bôi lên móng tay, ta không thể dùng tay bóc thứ gì ăn, lỡ như không cẩn thận ăn phải thuốc mê thì làm sao?"
Nàng vẫn nghĩ ăn uống quan trọng hơn mạng sống.
Lạc Thanh Hàn "......"
Không hổ là người ăn hàng chính hiệu.
Hắn bình tĩnh hỏi "Nàng không thể bôi nó lên kiếm sao? Hiệu quả chắc cũng như nhau."
Tiêu Hề Hề "Hiệu quả như nhau, nhưng quá lãng phí, lọ nhỏ thế này nếu bôi lên kiếm thì dùng được có hai lần, bôi lên móng tay sẽ đỡ tốn kém hơn."
Lạc Thanh Hàn "Nàng cũng biết sống qua ngày thật đấy."
Khả năng leo thang của nữ nhân này đúng là đỉnh! Lạc Thanh Hàn kéo bàn tay nhỏ của nàng, nắm ngón tay út của nàng đề nghị "Nàng có thể bôi một ít lên đầu ngón tay út, dù sao nàng cũng không dùng ngón út để cầm đồ." Tiêu Hề Hề bày ra dáng vẻ được dạy dỗ "Ý hay đó!"
Sáng sớm hôm sau.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề ăn sáng, thay y phục ngồi xe ngựa rời cung.
Tiêu Hề Hề ngồi trong xe, giơ ngón út bàn tay trái, dùng tăm bông nhỏ tự chế bôi thuốc lên.
Thuốc mê lại có màu hồng, lúc bôi lên móng tay sẽ nhuộm màu hồng nhạt, trông khá dễ thương.
Chẳng trách Huyền Cơ Tử nói với nàng, loại thuốc này thích hợp bôi lên móng tay.
Với cái màu này, nếu bôi lên thứ khác hay bỏ vào thức ăn sẽ rất nổi bật, rất dễ nhận thấy.
Bôi lên móng tay là tự nhiên nhất.
Lúc nàng bôi lên ngón tay út bên phải, Tiêu Hề Hề thấy không thuận tay.
Nàng sợ bôi lên da nên dứt khoát đưa tay phải ra trước mặt Lạc Thanh Hàn.
"Chàng bôi giúp ta đi."
Lạc Thanh Hàn đang nhìn bản đồ địa hình của thái miếu.
Nghe vậy, hắn ngước mắt, nét mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề nắm ống tay áo hắn lắc lắc "Tiểu ca ca, giúp người ta đi mà ~"
Lạc Thanh Hàn không chịu nổi nhất là hành động này của nàng.
Hắn cam chịu đặt bản đồ xuống, một tay nắm ngón út của nàng, tay kia cầm tăm bông.
Hắn chấm thuốc lên móng tay rồi phết đều.
Đôi mắt hắn cụp xuống, hàng mi dài và dày khiến đôi mắt càng sâu hơn.
Hắn chăm chú nhìn đầu ngón tay nàng, như thể đang nhìn vào báu vật quý giá nào đó.
Đôi môi mỏng của hắn hơi mím thành một đường thẳng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đợi thuốc trên móng tay nàng khô lại, Lạc Thanh Hàn mới buông ra.
Hắn lại cầm bản đồ lên.
Tiêu Hề Hề nhìn hai móng tay nhỏ hồng hồng của mình rất hài lòng.
Nàng nghiêng người hôn một cái lên môi Lạc Thanh Hàn.
"Đây là thù lao của chàng!"
Dù nàng đã tách ra nhưng dấu vết còn đọng trên môi vẫn rất rõ ràng, không ngừng quấy nhiễu tâm trí Lạc Thanh Hàn.
Bây giờ Lạc Thanh Hàn không thể xem bản đồ được nữa.
Hắn ném bản đồ sang một bên, kéo con cá muối không ngoan ngoãn nào đó vào lòng, ôm thật chặt rồi nói nhỏ
"Thù lao quá ít, cần tăng thêm."
Tiêu Hề Hề cố ý quay đầu sang một bên, né môi hắn lầu bầu "Chàng chỉ đáng được bao nhiêu đó thôi, đừng hòng đòi tăng giá!"
Nếu nàng không ngoan ngoãn thêm thù lao, hắn chỉ đành chủ động đòi.
Đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn ấn xuống, bịt kín hơi thở của nàng, ngang ngược khóa nàng lại, khiến nàng không còn đường trốn thoát mà phải ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu của hắn.
Cơ thể hai người sát gần nhau.
Y phục trên người cọ xát phát ra tiếng sột soạt.
Trong cỗ xe đang chuyển động, bầu không khí vô cùng ám muội kiều diễm.
......
Hôm nay, Mẫn tiệp dư đến cung Vân Tụ thỉnh an Quý phi như thường lệ.
Lúc đến cung Vân Tụ, nàng mới biết Quý phi và Hoàng đế đã đến thái miếu thăm Thái hoàng thái hậu.
Bảo Cầm "Xin lỗi, đã phiền người uổng công đi một chuyến rồi."
Mẫn tiệp dư mỉm cười, nói không sao.
Sau khi rời cung Vân Tụ, đầu tiên Mẫn tiệp dư quay về Tuế Vãn Các.
Không lâu sau, nàng đi ra ngoài, trên tay cầm theo một hộp thức ăn nặng.
Nàng ngồi lên xe ngựa, nói với thái giám đánh xe.
"Tới ngự hoa viên."
"Vâng."
Từ Tuế Vãn Các đi đến ngự hoa viên sẽ đi ngang qua cung Yên Vũ.
Lúc đến gần cung Yên Vũ, Mẫn tiệp dư bảo dừng xe.
Nàng được cung nữ dìu xuống xe.
"Các ngươi ở đây đợi ta, ta đi làm chút việc sẽ quay lại ngay."
Mọi người đáp vâng.
Mẫn tiệp dư để lại mọi người tại chỗ, một mình đi về phía trước.
Nàng rẽ vào một góc, đến trước cổng cung Yên Vũ.
Ngoài cổng cung Yên Vũ có cấm vệ canh giữ, vì vậy không ai có thể đến gần.
Lúc Mẫn tiệp dư đến gần, hai cấm vệ đã ngăn nàng lại, nhắc nàng không có lệnh của Hoàng đế thì không được vào.
Mẫn tiệp dư cong đôi môi đỏ mọng cười rạng rỡ.
"Ta chỉ tới thăm Lao phi, Hoàng thượng đã cho phép, ta còn có lệnh bài của Hoàng thượng, không tin thì hai người nhìn xem."
Nàng thò tay vào tay áo.
Hai cấm vệ nhìn xuống tay nàng.
Đúng lúc này, Mẫn tiệp dư đột nhiên giơ tay, đâm hai kim bạc vào người hai cấm vệ!