Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Tiêu trắc phi đã chết, giả thiết này không có ý nghĩa gì."
Thái hoàng thái hậu hơi cao giọng.
"Không cần quan tâm có ý nghĩa hay không, người chỉ việc trả lời cho ai gia, người gϊếŧ? Hay không gϊếŧ?"
Lý trí nói với Lạc Thanh Hàn, điều khôn ngoan nhất bây giờ là nên đưa ra một câu trả lời chắc chắn, dù sao Thịnh Vĩnh Đế cũng là cha ruột của hắn, dù người cha đó đối với hắn không mấy tốt, nhưng trong thế giới quan, hiếu thảo lớn hơn trời, thân làm con báo thù cho cha là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa, đó chỉ là một câu trả lời.
Nói ra thì đã làm sao?
Lẽ nào hắn thật sự gϊếŧ Hề Hề vì một tội danh vô căn cứ?
Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại có một tiếng nói nhỏ ngăn cản hắn mở miệng đưa ra một câu trả lời khẳng định. Thấy hắn trầm mặc, Thái hoàng thái hậu dần kích động.
Đầu ngón tay cầm tách trà của bà khẽ run lên, gần như không cầm chắc được.
Trưởng công chúa Hoa An an ủi Thái hoàng thái hậu, mong bà đừng tức giận, vừa khuyên Hoàng đế mau nói, đừng vì chút chuyện nhỏ mà gây gổ với Thái hoàng thái hậu, không đáng đâu!
Ngón trỏ ẩn trong ống tay áo của Lạc Thanh Hàn khẽ run lên.
Hắn lập tức dùng ngón cái siết chặt ngón trỏ để kìm nén cảm giác bất an không thể giải thích được.
"Tiêu trắc phi không phải loại người như hoàng tổ mẫu nói, nàng nhất định không liên quan tới cái chết của Tiên đế."
Thái hoàng thái hậu thấy hắn không cho bà một lời hứa, dù chỉ là tượng trưng cũng không cho, Thái hoàng thái hậu cảm thấy sự thất vọng lên đến đỉnh điểm.
Bà từng chữ hỏi.
"Bệ hạ cố hết sức bảo vệ Tiêu trắc phi, thậm chí không tiếc làm trái hiếu đạo, tại sao? Lẽ nào người đang cắn rứt lương tâm?" Giọng điệu câu cuối của bà rất nặng, nghe có vài phần ép hỏi.
Trưởng công chúa Hoa An muốn nói giúp Hoàng đế, nhưng Thái hoàng thái hậu lại dùng ánh mắt lạnh lùng ngăn nàng.
Lạc Thanh Hàn "Ta cắn rứt lương tâm chuyện gì?"
Thái hoàng thái hậu sắc bén nói.
"Tiêu trắc phi là sủng phi của người, nếu nàng có liên quan đến cái chết của Tiên đế thật, vậy thì nàng chắc chắn vì người mà gϊếŧ hại Tiên đế! Một khi nàng bại lộ thì đương nhiên người cũng sẽ bại lộ. Trông thì như người đang bảo vệ nàng, nhưng thật ra người đang bảo vệ chính mình."
Trưởng công chúa Hoa An bị những lời này dọa sợ tim đập thình thịnh.
Tuy nàng từng suy đoán cái chết của Tiên đế có khả năng liên quan đến Tiêu trắc phi, nhưng chưa từng nghĩ tới lại có liên quan đến Lạc Thanh Hàn.
Thật ra không phải nàng không nghĩ tới, mà là không dám nghĩ tới. Nàng sợ mình vô tình chạm vào sự thật, sẽ dẫn đến họa sát thân.
Chuyện nàng không dám làm giờ đã bị Thái hoàng thái hậu làm.
Hôm nay Thái hoàng thái hậu đã hạ quyết tâm tìm ra chân tướng cái chết của Thịnh Vĩnh Đế từ Lạc Thanh Hàn!
Trong lòng Lạc Thanh Hàn đã rõ, đây là nguyên nhân chính khiến Lạc Diên Chi có thể thuyết phục Thái hoàng thái hậu thay đổi lập trường.
Một người mẹ muốn trả thù cho con trai mình thì có thể làm bất cứ chuyện gì.
Lạc Thanh Hàn "Dù người nghĩ thế nào, trẫm vẫn giữ câu nói đó, muốn định tội một người, trước hết phải có chứng cứ xác thực, không có chứng cứ, hết thảy chỉ là lời nói suông."
Thái hoàng thái hậu "Thái độ của người đã giải thích mọi chuyện."
Chuyện Lạc Thanh Hàn tránh né không trả lời, trong mắt bà là dấu hiệu cắn rứt lương tâm.
Vốn dĩ bà nửa tin nửa ngờ những gì Lạc Diên Chi nói.
Nhưng lúc này Lạc Thanh Hàn liên tục tránh né đã khiến bà tin suy đoán của Lạc Diên Chi có lẽ là thật.
Cái chết của Thịnh Vĩnh Đế có lẽ là do Lạc Thanh Hàn sắp đặt!
Thái hoàng thái hậu càng nghĩ càng hận.
Uổng cho bà còn nghĩ Lạc Thanh Hàn là Thái tử chính thống, sau khi Thịnh Vĩnh Đế chết, bà gần như không cân nhắc các hoàng tử khác, trực tiếp đưa hắn lên ngai vàng.
Nào ngờ người được xem là chính thống trong mắt bà lại là nghịc tử gϊếŧ cha đoạt ngôi!
Đôi mắt Thái hoàng thái hậu đỏ ửng, trong mắt hiện lên tức giận mãnh liệt.
Bà không muốn nói thêm lời nào với tên nghịch tử vì đạt được mục đích mà dám gϊếŧ cả cha mình như Lạc Thanh Hàn.
Thái hoàng thái hậu nghiến răng "Ai gia muốn vì Lạc gia gϊếŧ đứa nghịch tử gϊếŧ cha đoạt ngôi như ngươi!"
Trưởng công chúa Hoa An bị tình thế trước mặt làm luống cuống tay chân.
Nàng nắm tay Thái hoàng thái hậu, khẩn thiết cầu xin.
"Mẫu hậu, người bình tĩnh đi, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, bệ hạ không thể nào gϊếŧ cha! Người mau bảo đám người này rút lui, đừng sai càng thêm sai nữa!"
Thái hoàng thái hậu hất mạnh tay nàng ra, mắng "Im miệng, chuyện hôm nay không liên quan đến con, con đừng lo chuyện bao đồng!"
Trưởng công chúa Hoa An "Nhưng mà ......"
Thái hoàng thái hậu ném cho nàng một ánh mắt sắc như dao.
Trưởng công chúa Hoa An sợ hãi câm miệng, không dám nói thêm nữa.
Nàng quay đầu nhìn Hoàng đế, hy vọng Hoàng đế nhận lỗi để Thái hoàng thái hậu bình tĩnh lại.
Đến bây giờ nàng vẫn nghĩ Thái hoàng thái hậu chỉ muốn hù dọa Hoàng đế, Thái hoàng thái hậu sẽ không thật sự ra tay với Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn làm ngơ ánh mắt của Trưởng công chúa Hoa An.
Ánh mắt hắn quét qua đám sát thủ trước mặt, trên người đám người này đậm sát khí, trong mắt đầy sát ý, vừa nhìn đã biết bọn chúng từng gϊếŧ không ít người.
Lạc Thanh Hàn "Đám người giang hồ này chắc không phải tiếp ứng mà hoàng tổ mẫu tìm được đó chứ, chắc hẳn có người giúp phải không, là Tĩnh huyện vương sao?"
Thái hoàng thái hậu không trả lời.
Một lúc sau, có người từ bên ngoài bước vào.
Người đến không ai khác chính là Tĩnh huyện vương Lạc Diên Chi.
Y mặc quân giáp, thắt lưng đeo kiếm, đôi mắt đào hoa cười kiêu ngạo.
"Không hổ là hoàng huynh, vừa đoán đã biết là ta."
Trưởng công chúa Hoa An thấy y bước vào, trong lòng chợt chùng xuống.
Nếu Thái hoàng thái hậu ra tay với Hoàng đế, có lẽ chỉ muốn dạy cho con cháu không nghe lời một bài học.
Nhưng nếu là Lạc Diên Chi, y nhất định sẽ đẩy Hoàng đế vào chỗ chết.
Ai nấy đều biết dã tâm của Lạc Diên Chi, y vì muốn lên ngôi, đừng nói gϊếŧ hoàng huynh, dù gϊếŧ hết người trong thiên hạ cũng không tiếc!
Trưởng công chúa Hoa An lúc này đã rõ, đây là cái bẫy do Lạc Diên Chi sắp đặt, y và Thái hoàng thái hậu đã lừa Hoàng đế ra ngoài, lên kế hoạch gϊếŧ Hoàng đế ở thái miếu rồi lên thay thế hắn ngôi lên ngai vàng.
Trưởng công chúa Hoa An đã vô tình trở thành đồng phạm của họ —
Nếu không phải nàng khuyên Hoàng đế, Hoàng đế cũng sẽ không đồng ý đến thái miếu thăm Thái hoàng thái hậu.