Uất Cửu "Cuộc săn mùa thu năm ngoái ở Thượng Lâm Uyển, tình cờ hôm đó xảy ra hiện tượng thiên cẩu ăn mặt trời, người bị hành thích, vốn ta muốn nhân cơ hội thể hiện trước mặt người, giành lấy tín nhiệm của người, không ngờ ta bị người cứu ngược lại một mạng, chắc hẳn người còn nhớ chứ?"
Tiêu Hề Hề kinh ngạc mở to mắt.
Uất Cửu cười tít mắt nhìn nàng.
"Người nhớ rồi sao? Ta chính là Tô tài nhân được người cứu lúc đó, sau này nhờ phúc của người mà ta được thăng làm Mẫn tiệp dư."
Tiêu Hề Hề không tin được, Mẫn tiệp dư không phải là đại mỹ nhân với thân hình đầy đặn sao? Sao lại biến thành một tiểu thái giám tầm thường rồi?!
"Thời gian cấp bách, trước khi Hoàng thượng về, ta phải đưa người rời khỏi đây, trên đường đi sẽ từ từ kể những chuyện còn lại." Uất Cửu vừa nói vừa kéo tay cầm quả hồng của nàng xuống, giúp nàng điều chỉnh tư thế ngồi tự nhiên hơn.
Tiêu Hề Hề không thể động đậy, đành mặc cho gã sắp xếp.
Nàng chịu đựng đau đớn do nội thương gây ra, âm thầm tính xem làm sao thoát khỏi khống chế của Uất Cửu?
Xe ngựa nàng đang ngồi nằm ở trung tâm bảo vệ, vây quanh là Ngọc Lân vệ, Thượng Khuê đứng gần xe ngựa, dù Uất Cửu có ba đầu sáu tay cũng không thể thuận lợi đưa nàng đi được.
Điều Tiêu Hề Hề cần làm bây giờ là tìm cách thu hút sự chú ý của Ngọc Lân vệ, để bọn họ phát hiện nàng bị bắt cóc.
Lúc này, nàng chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Thượng Khuê lớn tiếng hỏi "Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Hề Hề vểnh tai lên nghe.
Ngay sau đó, Ngọc Lân vệ bên ngoài hét lên "Khu rừng phía trước cháy rồi!" Bây giờ đang là thời điểm mùa thu khô hanh, cành lá trong rừng đã khô héo, hơn mười ngày không có mưa, góp phần khiến ngọn lửa lan rộng khắp nơi với tốc độ cực nhanh.
Xe ngựa đậu rất gần rừng cây, một khi lửa lan rộng, rất có thể xe ngựa sẽ bị ảnh hưởng.
Thượng Khuê quả quyết để một nửa người lại dập lửa, dẫn nửa còn lại hộ tống xe ngựa rời khỏi đây.
Xe ngựa khởi động, nhưng vì đi quá nhanh nên xe ngựa không ngừng rung chuyển, làm Tiêu Hề Hề càng khó chịu.
Nàng cảm thấy nội tạng đang bị thương của mình sắp vỡ nát.
Thượng Khuê cưỡi ngựa đến gần, trấn an Quý phi trong xe.
"Nương nương đừng lo lắng, chỉ là một đám cháy, mạt tướng đã sai người dập lửa, chúng ta tránh đi trước, sẽ không có chuyện gì."
Tiêu Hề Hề không thể nói được, chỉ có thể ngồi im. Nàng cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt, chỉ cần nàng im lặng, Thượng Khuê nhất định có thể cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn.
Nhưng kế đó nàng thấy Uất Cửu lên tiếng.
Tuy nhiên, giọng nói gã phát ra lại là giọng của nữ nhân.
Điều làm Tiêu Hề Hề ngạc nhiên hơn nữa là giọng này rất giống nàng, thoáng nghe qua không phân biệt được.
"Bổn cung không sao, vất vả cho Thượng thống lĩnh rồi."
Uất Cửu nói xong, còn cố ý cười với Tiêu Hề Hề.
Rõ ràng gã đã nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề sửng sốt.
Tên này còn có thể bắt chước giọng nói của người khác!
Còn bắt chước một cách hoàn hảo!
Thượng Khuê ở ngoài xe không nhận ra giọng nói có gì khác thường, cung kính đáp "Đều là trách nhiệm của mạt tướng, không dám nói vất vả."
"Trong xe hết đồ ăn rồi, bổn cung cảm thấy chán quá, lát nữa có đi ngang quán trà hay nơi nào đó tương tự thì dừng lại một chút, mua thứ gì đó cho bổn cung ăn uống."
Thượng Khuê đương nhiên biết Quý phi ăn rất được, cũng không hề nghi ngờ.
"Mạt tướng biết rồi."
Xe ngựa tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Không biết trùng hợp hay sao đó, mà phía trước quả thật có một quán trà.
Trong quán trà có hai ba người khách đang ngồi, chủ quán là một cặp vợ chồng trung niên đang pha trà cho khách.
Thượng Khuê cho xe dừng lại.
Hắn xuống ngựa đi đến quán trà, chuẩn bị móc tiền trả tiền trà bánh.
Trong lúc hắn cúi đầu, người trong quán trà đột nhiên rút kiếm giấu dưới bàn lao về phía Thượng Khuê và xe ngựa!
Cùng lúc đó, hàng chục sát thủ lao ra khỏi vùng rừng núi gần đó.
Thượng Khuê tránh được đòn chí mạng trong gang tấc nhưng bị đâm vào vai và cánh tay trái, máu chảy ra.
Hắn không quan tâm vết thương, nhanh chóng rút kiếm đánh trả, đồng thời dùng nội lực hét lớn.
"Có thích khách! Bảo vệ Quý phi nương nương!"
Ngọc Lân vệ lập tức rút kiếm, bao vây xe ngựa ở giữa, chiến đấu với đám sát thủ khí thế hung hãn.
Tiêu Hề Hề không thể động đậy, chỉ có thể nghe thấy tiếng hét gϊếŧ chóc bên ngoài, cũng như tiếng vũ khí va chạm.
Dù nàng không tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghe những âm thanh này, nàng cũng có thể đoán được trận chiến bên ngoài lúc này khốc liệt đến mức nào.
Uất Cửu ngồi vững trong xe, nhìn nàng không chớp mắt.
Gã dường như không quan tâm đến cuộc chiến bên ngoài.
Gã thậm chí còn có thời gian nói chuyện với nàng.
"Lúc người bị hành thích ở Thượng Lâm Uyển, những sát thủ đó thật ra là do ta sắp xếp từ trước. Ta biết ngày hôm đó sẽ có hiện tượng thiên cẩu ăn mặt trời. Thời điểm mặt trời bị che khuất chính là thời điểm hành thích tốt nhất. Nhưng ta không thật sự muốn gϊếŧ người, ta chỉ muốn nhân cơ hội cứu người, lấy được lòng tin của người mà thôi. Không ngờ lại phản tác dụng. Ta chẳng những không cứu được người, ngược lại người còn cứu ta. Người nói đi, muốn ta báo đáp người thế nào?"
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, báo đáp lớn nhất của ngươi là mau thả ta ra.
Uất Cửu như đoán được nàng đang nghĩ gì, cười giả tạo nói "Xin lỗi, chuyện thả người ra thì không thể, dù sao ta cũng phải giao người cho cha ta."
Gã dừng một chút, rồi nói tiếp.
"Thế này đi, sau này nếu cha ta muốn gϊếŧ người, ta có thể cân nhắc cầu xin, bảo cha ta cho người chết toàn thây."
Tiêu Hề Hề: Vậy thì thật cảm ơn ngươi!
Tiếng chém gϊếŧ bên ngoài ngày càng gần.
Có nghĩa là vòng tròn bảo vệ do Ngọc Lân vệ hình thành đang bị thu hẹp lại.
Bọn họ không chống đỡ được nữa.
Uất Cửu đoán chừng cũng sắp đến giờ.
Gã rút dao găm trong tay áo, kề lưỡi dao vào cổ Tiêu Hề Hề, đá tung cửa xe, hét lớn với Ngọc Lân vệ bên ngoài.
"Tất cả dừng tay, nếu không ta sẽ gϊếŧ Quý phi nương nương của các ngươi!"
Người Thượng Khuê đầy máu, không phân biệt được đâu là máu của mình, đâu là máu địch.
Hắn thấy Quý phi bị bắt làm con tin, động tác ngừng lại, lập tức bị sát thủ đá xuống đất.
Các Ngọc Lân vệ khác cũng ngừng tay.
Bọn họ bị đoạt vũ khí, sau đó bị đánh bất tỉnh.
Có người muốn gϊếŧ Ngọc Lân vệ nhưng đã bị Uất Cửu ngăn cản.
"Được rồi, đừng lãng phí thời gian, đi mau!"
Đám người đó dường như rất sợ Uất Cửu, nghe xong cũng không dám nói gì, thu lại vũ khí, lên ngựa của Ngọc Lân vệ.
Uất Cửu thu hồi dao găm, sai người đi trước mở đường.
Xe ngựa lại khởi động, lao qua con đường đầy máu, để lại hai vệt đỏ.
Khoảng cách càng xa, dấu vết càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất hoàn toàn.