Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 935



Trong nháy mắt, Uất Cửu hiểu ra!

"Lạc Thanh Hàn" mà gã bắt trong tay là giả, còn Lạc Thanh Hàn thật thì đang ẩn náu trong bóng tối.

Bọn họ mắc bẫy rồi!

Uất Cửu ném hàng giả trong tay xuống đất.

Gã ngước nhìn Hoàng đế trẻ tuổi trên lưng ngựa, giọng điệu ác ý hỏi.

"Ta vốn tưởng bệ hạ sẵn lòng mạo hiểm tính mạng vì Quý phi, nào ngờ bệ hạ lại tham sống sợ chết, làm ra hàng giả để lừa chúng ta, ngươi không sợ chúng ta sẽ gϊếŧ Quý phi yêu quý của ngươi sao?!"

Lạc Thanh Hàn khinh thường nhìn gã, ánh mắt lạnh như băng.

"Quý phi vốn không ở trong tay ngươi."

Uất Cửu cười lạnh "Sao ngươi dám chắc Quý phi không ở trong tay chúng ta? Lỡ như có thì sao? Ngươi cược nổi sao?"

Lạc Thanh Hàn "Ngươi vừa mới nói Quý phi làm ngươi hôn mê một lúc, nhất định là nàng dùng móng tay cào ngươi bị thương, sau đó nhân lúc ngươi không thể động đậy nên chạy rồi."
Nụ cười trên mặt Uất Cửu nhạt dần "Sao ngươi biết rõ như vậy?"

Lạc Thanh Hàn "Vì thuốc mê trên móng tay nàng là trẫm tự tay bôi lên."

Uất Cửu "......"

Tự dưng bị thồn cơm chó.

Sắc mặt gã dần trở nên u ám.

"Dù ta có nói thế thì ta cũng ra tay xong mới nói, trước đó ta cải trang rất tốt, ngươi làm sao nhận ra được?"

Gã rất tự tin vào thuật dịch dung của mình, đồng thời cũng học được cách thay đổi giọng nói, ngoài hình dáng cơ thể quá khác, khó có thể thay đổi, chỉ nhìn khuôn mặt thì vốn không phân biệt thật giả.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Không cần thiết nói với ngươi."

Lúc hắn và Hề Hề ở riêng, Hề Hề chưa từng tự xưng thần thϊếp, còn với hắn, nàng cũng trực tiếp gọi chàng để thay thế.

Hắn cũng như vậy với nàng.

Vì bọn họ xem nhau bình đẳng, không cần dùng thứ gì để phân biệt địa vị cao thấp.
Hề Hề giả vừa mở miệng, Lạc Thanh Hàn đang trốn trong bóng tối đã biết người này không phải là Hề Hề.

Còn thế thân mà hắn đẩy ra, là hắn đã chuẩn bị từ trước.

Hoàng đế để phòng chuyện ngoài ý muốn đều sẽ chuẩn bị bốn năm thế thân.

Lạc Thanh Hàn cũng không ngoại lệ.

Số thế thân này đều là tử sĩ được huấn luyện trong thời gian dài, không chỉ có ngoại hình và hình dáng gần giống hắn, còn được đào tạo chuyên môn, trừ khi là người sớm tối bên hắn, cực kỳ hiểu hắn thì người bình thường rất khó phân biệt ai thật ai giả.

Khi hắn nhận được thư đe dọa của phản tặc, liền biết chắc đó là một cái bẫy.

Nếu biết rõ là bẫy, hắn sao có thể không chuẩn bị trước mà nhảy vào?

Hắn đã bất cẩn một lần, sẽ không để mình mắc phải sai lầm tương tự.
Thế thân là người dò đường mà hắn thả ra, nhằm dò thám giới hạn của đám phản tặc, tìm hiểu tình hình cụ thể của Hề Hề.

Kết quả đám phản tặc cũng dùng chiêu tương tự, dùng Hề Hề giả để lừa người.

Thế thân đυ.ng độ hàng giả.

Cuối cùng, người chiếm thế thượng phong vẫn là Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn "Hiện giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn đầu hàng, hai là chết."

Uất Cửu nhìn hắn một lát, đột nhiên cười lạnh.

"Được, chúng ta đầu hàng!"

Nói xong, gã ném dao găm trong tay xuống đất, giơ tay ra hiệu đầu hàng.

Thấy vậy, đồng bọn cũng chỉ đành vứt vũ khí, giơ tay đầu hàng.

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Hiền theo sau, thấp giọng nhắc nhở.

"Cẩn thận có bẫy."

Triệu Hiền đã hiểu.

Triệu Hiền xuống ngựa, rút bội đao bên hông, cùng ba mươi cấm vệ tiến về phía trước bao vây Uất Cửu và đồng bọn.

Uất Cửu giơ hai tay, cười nói "Đứng xa như vậy làm gì? Chúng ta đã vứt vũ khí rồi, lại đây trói chúng ta đi."

Gã càng bình tĩnh, Triệu Hiền càng thận trọng.

Lúc này, cấm vệ cách đó không xa cũng đã giơ cung tên lên chĩa vào Uất Cửu và đồng bọn.

Chỉ cần có bất thường, cấm vệ sẽ lập tức bắn tên.

Triệu Hiền nghiêm nghị nói "Tất cả quỳ xuống, giơ hai tay lên đầu!"

Uất Cửu dường như không kháng cự việc quỳ xuống, lúc đối phương yêu cầu gã quỳ xuống, gã không chút do dự làm theo, ngoan ngoãn đưa hai tay lên đầu.

Đồng bọn của gã cũng làm theo.

Uất Cửu cười khıêυ khí©h "Triệu tướng quân còn chờ gì nữa? Cứ như cô nương lên kiệu hoa, còn phải đợi dỗ dành!"

Đồng bọn của gã phá lên cười.

Cấm vệ tức giận, quát mắng không được xúc phạm Triệu tướng quân!

Bản thân Triệu Hiền không có phản ứng gì.

Lúc còn nhỏ hắn chịu không ít khổ, một chút chế giễu này không đáng nhắc đến.

Hắn ra hiệu cho thuộc hạ.

Hai thuộc hạ tiến lên, cúi xuống nhặt hết vũ khí trên đất.

Sau đó Triệu Hiền gọi tên thêm năm người, bảo bọn họ lấy dây thừng trói đám phản tặc lại.

Lúc cấm vệ trói đến Uất Cửu, Uất Cửu bất ngờ giơ tay phóng ra hai cây kim bạc!

Một trong hai cây đâm vào người của cấm vệ gần nhất, kim bạc còn lại bay thẳng về phía Triệu Hiền!

Triệu Hiền đã có chuẩn bị, dùng đao chắn kim bạc.

Cấm vệ trúng kim cứng đờ tại chỗ, không thể di chuyển.

Uất Cửu nhân cơ hội rút đao bên hông cấm vệ!

Đồng bọn của gã cũng ra tay, đánh lén những cấm vệ gần mình.

Cấm vệ cách đó không xa thấy vậy, lập tức bắn tên!

Tiếng rít vang lên.

Mưa tên bay về phía Uất Cửu và đồng bọn.

Uất Cửu tóm lấy cấm vệ cứng đờ không thể cử động trước mặt, dùng hắn làm lá chắn người chặn mũi tên.

Tất cả mũi tên đều bắn trúng người cấm vệ, mũi tên phát ra tiếng phập phập khi cắm vào da thịt.

Uất Cửu nấp phía sau vẫn bình an vô sự.

Còn đồng bọn, có người may mắn thoát được, có người không may bị bắn thành nhím.

Thấy vậy, Triệu Hiền giơ tay lên.

Cấm vệ cách đó không xa ngừng bắn tên.

Uất Cửu còn không thèm nhìn đồng bọn của mình.

Gã thấy Triệu Hiền cầm đao tiến về phía mình, lập tức đẩy mạnh lá chắn người trước mặt về phía Triệu Hiền.

Dù gì cũng là thuộc hạ của mình, tuy đã chết, Triệu Hiền cũng không thể xuống tay.

Hắn vội thu lại đao, tránh lưỡi đao làm mũi tên cắm vào người sâu hơn.

Uất Cửu nắm bắt cơ hội này, dùng khinh công nhanh chóng rút lui.

Các cấm vệ khác lập tức đuổi theo.

Uất Cửu lần lượt phóng ra mười mấy cây kim bạc.

Cấm vệ bị tấn công đều cứng đờ, không thể di chuyển.

Thấy Uất Cửu sắp bỏ chạy, Lạc Thanh Hàn kéo cung, chĩa mũi tên vào Uất Cửu đang chạy với tốc độ nhanh.

Lạc Thanh Hàn thả đầu ngón tay, dây cung run mạnh, mũi tên bay ra ngoài!

Uất Cửu nhạy bén nghe được âm thanh xé gió từ phía sau.

Gã đánh trả một đao, chém đứt mũi tên đang bay tới!

Nhưng điều gã không ngờ là ...

Còn một mũi tên khác theo sau mũi tên này!

Uất Cửu bị bắn vào ngực.

Gã loạng choạng lùi lại hai bước theo lực của mũi tên, cuối cùng lăn xuống sườn đồi.