Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 946



Không ít nam nhân thèm muốn sắc đẹp và tiền tài của An thị, dù danh tiếng của nàng không tốt nhưng nhiều nam nhân vẫn sẵn lòng cưới nàng.

Nhưng nàng đều từ chối.

Lúc này, mọi người thấy An thị trêu chọc tiểu lang quân bán nghệ trên phố mới chợt nhận ra quả phụ này thích gặm cỏ non.

Nhìn tuổi của thiếu niên này chắc mới mười bảy mười tám tuổi, An thị này lớn hơn người ta hẳn một giáp, thế mà cũng xuống tay được?!

An thị bị hất tay ra, nàng không tức giận mà càng hưng phấn hơn.

Nàng thích gặm cỏ non thì đã làm sao?

Ai nói trên đời này chỉ có đàn ông mới được lấy vợ trẻ đẹp, còn phụ nữ thì không được lấy chồng trẻ đẹp trai?!

An thị còn muốn nói gì đó, chợt cảm thấy bị thứ gì đó đánh trúng.

Nàng thấy đầu gối mình nhũn ra, cả người ngã sấp xuống đất trước mặt mọi người.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, mũi bị trầy xước, có vết máu chảy ra, trông nàng càng thảm hại hơn.

Mọi người vây xem đều bật cười.

"Trâu già còn muốn gặm cỏ non, gặp báo ứng rồi chứ gì!"

An thị tức giận đứng dậy, nhìn quanh rồi hét lên "Ai dám đánh lén bà đây hả?!"

Sở Kiếm lặng lẽ đưa tay phải ra sau lưng, trên mặt vẫn bày ra vẻ vô tội và đề phòng.

Không ai đứng ra thừa nhận.

Đáp lại An thị chỉ là tiếng cười của mọi người.

Dù ngày thường An thị phóng khoáng cởi mở nhưng lúc này cũng không khỏi thấy xấu hổ.

Nàng không muốn ở lại đây nữa nên lấy khăn tay che mũi đang chảy máu của mình rồi tức giận bỏ chạy.

Sở Kiếm bị bỏ lại đứng đó, dáng vẻ mù tịt không biết gì.

Khi mọi người thấy không còn chuyện vui để xem thì cũng tản đi.

Sở Kiếm bước tới nhặt một đồng xu trên đất lên.
Vừa rồi y dùng đồng xu này bắn vào đầu gối của An thị.

Tuy y là người nhỏ tuổi nhất trong Huyền Môn, thường xuyên bị sư huynh sư tỷ bắt nạt, nhưng không có nghĩa là y dễ bắt nạt.

Y sẵn lòng bị sư huynh sư tỷ bắt nạt vì y coi họ như người nhà, người một nhà chơi đùa gây gổ là chuyện bình thường.

Nhưng nếu người khác muốn ức hϊếp y, vậy đừng trách y ra tay tàn nhẫn.

Người phụ nữ vừa rồi là một bài học.

Sở Kiếm lau sạch bụi trên đồng xu rồi nhét vào túi tiền.

Trong túi có rất nhiều tiền, phần lớn là tiền đồng, cầm rất nặng tay.

Đây là số tiền vất vả kiếm được nhờ vào bán nghệ.

Lúc y chuẩn bị thu dọn đến địa điểm biểu diễn tiếp theo thì Lạc Thanh Hàn xuất hiện trước mặt y.

Sở Kiếm mở to mắt, ngạc nhiên hỏi.

"Sao ngài lại ở đây?"

"Ta tình cờ đi ngang."
Lạc Thanh Hàn nhìn tảng đá vỡ bên cạnh y, sau đó nhìn hành lý y đang vác trên người, không khỏi hỏi.

"Huyền Môn các người không phải là thế ngoại cao nhân à? Sao lâm vào bước đường bán nghệ trên phố rồi?"

Nói đến chuyện này, Sở Kiếm thấy rất tủi thân.

Y hậm hực nói "Thế ta có thể làm gì? Cuộc sống khó khăn, muốn kiếm sống thì chỉ có thể làm việc này thôi."

Lạc Thanh Hàn "Huyền Môn các người không phải biết bói toán sao? Có thể bày sạp bói toán cho người ta."

Sở Kiếm tức thì ỉu xìu "Ta không giỏi bói toán lắm."

Thật ra y không chỉ bói toán kém mà mấy môn khác cũng kém, ngoại trừ võ công thì khá tốt.

Người ta nói Huyền Môn nhận đệ tử phải xem tư chất, nhưng trình độ huyền thuật của y thật sự rất tầm thường.

Sở dĩ y có thể vào Huyền Môn, trở thành đệ tử cuối cùng của Huyền Cơ Tử là vì Huyền Cơ Tử có chút giao tình với mẹ của y.

Nói trắng ra thì y là người đi cửa sau.

Lạc Thanh Hàn "Trước đó Ngọc Lân vệ tổn thất một vài người, gần đây đang chiêu mộ người mới, ngươi có muốn thử không?"

Sở Kiếm hơi ngẩn ra, sau đó vui mừng "Ta có thể không?"

Lạc Thanh Hàn "Để trở thành Ngọc Lân vệ chỉ có hai yêu cầu, võ công giỏi, trung thành với Hề Hề, ngươi đều đáp ứng được hai điểm này, vượt qua khảo hạch rất dễ."

Sở Kiếm vui mừng khôn xiết.

So với bán nghệ trên phố, làm Ngọc Lân vệ thoải mái hơn nhiều!

Quan trọng nhất là Ngọc Lân vệ có thể bảo vệ sư tỷ an toàn ở cự ly gần.

Mỗi ngày y có thể ở bên sư tỷ, không cho kẻ xấu bắt nạt sư tỷ.

Sở Kiếm hỏi rõ thời gian địa điểm cụ thể của cuộc khảo hạch Ngọc Lân vệ, y vác hành lý về nhà chuẩn bị.

Lạc Thanh Hàn ngăn y lại, đưa một mảnh vải dính máu.

"Ngươi cầm lấy thứ này."

Sở Kiếm nhận mảnh vải, vẻ mặt khó hiểu "Đây là?"

Lạc Thanh Hàn "Máu trên này là của Uất Cửu, ngươi mang về cho các sư huynh của ngươi, xem bọn họ có thể dùng máu này bói ra được tung tích của Uất Cửu không?"

Sở Kiếm gật đầu đồng ý.

Y nhét tấm vải vào trong ngực, vác hành lý về nhà.

Lạc Thanh Hàn trở lại xe ngựa.

Xe ngựa thuận lợi đưa hắn đến Đại Lý Tự.

Biết Hoàng đế đến, Đại Lý Tự Thiếu khanh Ban Thiện vội chạy ra nghênh đón.

"Vi thần bái kiến Hoàng thượng!"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Dẫn trẫm đi gặp Lạc Diên Chi."

"Vâng."

Ban Thiện đích thân dẫn đường, dẫn Hoàng đế vào đại lao, dừng trước cửa phòng giam trong cùng.

Lạc Thanh Hàn "Mở cửa."

Ban Thiện lập tức sai cai ngục mở cửa phòng giam.

Trong phòng giam tối tăm ẩm ướt, Lạc Diên Chi ngồi trong góc nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng cửa mở, y lập tức mở mắt nhìn về phía cửa.

Khi thấy rõ người đi vào, y không khỏi kinh ngạc.

Hoàng đế đích thân tới!

Lạc Thanh Hàn chậm rãi đi vào phòng giam.

Hắn phất tay ra hiệu mọi người đợi bên ngoài.

Trong phòng giam chỉ có hắn và Lạc Diên Chi.

Lạc Diên Chi vịn tường đứng dậy.

Y nghiến răng hỏi "Ngươi đến đây làm gì? Ngươi đến xem trò cười của ta sao?"

Lạc Thanh Hàn "Dù sao cũng là huynh đệ, trẫm đến tiễn ngươi đoạn cuối."

Lạc Diên Chi như nghe thấy chuyện cười, không khách khí bật cười.

"Ha ha, ta và ngươi thì là huynh đệ gì? Trong hoàng thất nào có huynh đệ thật sự?!"

Lạc Thanh Hàn "Dù ngươi tin hay không, trẫm cũng từng xem ngươi là huynh đệ."

Trước khi hắn trở thành Thái tử, giữa hai huynh đệ không có mâu thuẫn gì rõ ràng, mọi người khá hòa thuận, cùng nhau đi học, cùng nhau uống rượu, tặng quà vào ngày sinh nhật, thăm nhau khi ốm đau.

Bọn họ cũng từng có nhiều kỷ niệm đẹp.

Lạc Diên Chi rơi vào trầm tư.

Phải rất lâu sau y mới nghẹn giọng nói.

"Mấy chuyện đó đã rất lâu rồi, ta sớm đã quên rồi."

Lạc Thanh Hàn "Trẫm sẽ không quên."

Lạc Diên Chi siết chặt nắm đấm, đột nhiên cao giọng, mắt đỏ ngầu hét lên "Bây giờ nói những chuyện này có ích gì? Chúng ta không thể quay lại như trước kia!"

Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn y.

Lạc Diên Chi thẹn quá hóa giận, kiềm không được hét lên tất cả oán hận trong lòng.

"Nếu ngươi xem chúng ta là huynh đệ, tại sao còn tranh đoạt ngôi vị Thái tử với chúng ta? Nếu ngươi không làm Thái tử, huynh đệ chúng ta cũng sẽ không đi đến bước đường như hôm nay!"