Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 948



Lúc Lạc Thanh Hàn lên xe ngựa, mới phát hiện trên tay vẫn còn cầm lá bùa vàng.

Hắn vò nát lá bùa, định vứt nó ra ngoài cửa sổ.

Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn đã đổi ý.

Hắn định mang lá bùa vàng này về, nhờ Hề Hề kiểm tra giúp.

Xe ngựa tiến về phía trước, thuận lợi trở về hoàng cung.

Trong cung Vân Tụ.

Tiêu Hề Hề thấy Lạc Thanh Hàn mang bánh ngọt về, tức thì vui mừng.

Nàng mở hộp ra, cầm một miếng bánh đậu xanh vừa thơm vừa ngọt!

Nàng vồ tới định trao cho Lạc Thanh Hàn một nụ hôn yêu thương.

Nhưng Lạc Thanh Hàn đã tránh đi.

Tiêu Hề Hề khó hiểu nhìn hắn.

Lạc Thanh Hàn "Ta vừa đến nhà lao Đại Lý Tự, dính chút vận đen."

Nói xong hắn đi sang phòng bên thay y phục.

Tiêu Hề Hề vừa ăn bánh vừa thở dài.

"Hoàng đế bệ hạ ngày càng mê tín rồi."

Trong phòng nhỏ bên cạnh, Lạc Thanh Hàn duỗi tay, Thường công công thuần thục hầu hạ hắn thay y phục.
Lúc cởi thắt lưng, một lá bùa vàng nhăn nheo từ trong y phục hắn rơi xuống đất.

Thường công công vội cúi xuống nhặt lá bùa vàng lên.

Khi thấy dòng chữ trên lá bùa vàng, nét mặt lập tức thay đổi.

"Bệ hạ, chữ ...... chữ trên lá bùa này ......"

Chỉ là một lá bùa trừ tà, biểu hiện của Thường công công có hơi khoa trương làm Lạc Thanh Hàn cảm thấy có gì đó không ổn nên đưa tay cầm lá bùa.

Mặt trước của lá bùa vẫn còn hai chữ "trừ tà" xiêu vẹo.

Nhưng ở mặt sau của lá bùa, lại xuất hiện thêm hai chữ "cô độc".

Chữ "cô độc" này được viết như rồng bay phượng múa, màu đỏ như máu, mang đến cảm giác không may mắn.

Giống như một lời nguyền.

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn trầm xuống.

Tuy Thường công công không biết lá bùa này từ đâu đến, nhưng chỉ cần nhìn thấy chữ "cô độc", có thể đoán được lá bùa này tuyệt đối không phải lá bùa tốt.
Thường công công thấy bất an, không khỏi hỏi.

"Bệ hạ, lá bùa này từ đâu đến?"

Lạc Thanh Hàn "Một tên giang hồ bịp bợm."

Hắn nhanh chóng thay y phục, sải bước ra khỏi phòng, sai người gọi Triệu Hiền tới, lệnh Triệu Hiền lập tức bắt giữ lão đạo sĩ!

Triệu Hiền nhận lệnh rời đi.

Tiêu Hề Hề ăn rất nhanh.

Lúc Lạc Thanh Hàn trở lại, nàng đã ăn hết bánh đậu xanh.

Nàng nhận ra sắc mặt Lạc Thanh Hàn không ổn, tò mò hỏi.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Hôm nay ta rời cung, tình cờ gặp một lão đạo sĩ, ông ta đưa cho ta một lá bùa."

Lạc Thanh Hàn lấy lá bùa vàng ra, đặt trước mặt nàng.

Tiêu Hề Hề liếʍ vụn bánh ngọt trên ngón tay, sau đó dùng khăn tay lau sạch.

Nàng cầm lá bùa vàng lên, bỏ qua hai chữ "trừ tà" xiêu vẹo mà tập trung vào từ "cô độc" không may mắn.

Lạc Thanh Hàn "Lúc mới cầm lá bùa này, trên đó không chữ "cô độc", sau đó bỗng dưng xuất hiện."
Sau khi hắn cầm lá bùa này, vẫn luôn mang theo bên mình, không bị người khác chạm vào nên không có khả năng bị người khác động tay.

Vì vậy, hắn có thể khẳng định chữ "cô độc" này chắc chắn bỗng dưng xuất hiện.

Tiêu Hề Hề ngước mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói.

"Đây chỉ là một mảnh giấy bình thường, không có tác dụng trừ tà hay nguyền rủa."

Lạc Thanh Hàn không nghi ngờ phán đoán của nàng.

Vốn hắn còn lo lá bùa này có tác dụng không tốt, bây giờ hắn có thể yên tâm một chút.

Nhưng nét mặt hắn vẫn trầm ngâm.

"Lão đạo sĩ đó đưa cho ta lá bùa kỳ lạ này, mục đích là gì?"

Hoàn cảnh lớn lên của hắn làm hắn có thói quen nghĩ xấu về mọi người mọi chuyện, hắn tin lão đạo sĩ đó có ý xấu, lá bùa này có lẽ là một phần của âm mưu.

Tiêu Hề Hề đặt lá bùa vào lòng bàn tay, sau đó chắp hai tay lại, định dùng bói toán xem thử có thể tìm ra kẻ chủ mưu không.

Lạc Thanh Hàn đã kịp thời ngăn nàng lại.

"Nội thương của nàng còn chưa khỏi, không được làm bậy."

Tiêu Hề Hề "Chàng không muốn biết lão đạo sĩ kia là ai sao?"

Lạc Thanh Hàn "Ta đã phái người đi bắt ông ta, rất nhanh sẽ có đáp án, nàng không cần mạo hiểm."

Hắn sợ Hề Hề lại lén bói toán nên nhét thẳng lá bùa vàng vào tay áo, không cho Hề Hề chạm vào nó nữa.

Tiêu Hề Hề "Thật ra chàng không cần cẩn thận như vậy, ta không phải làm bằng thủy tinh, không phải chạm vào là vỡ, bói toán cũng không làm nội thương nặng thêm."

Lạc Thanh Hàn "Nhưng bói toán sẽ khiến nàng thấy không thoải mái."

Bói toán có thể khơi dậy đồng cảm, đồng cảm có thể gây khó chịu.

Điểm này có thể thấy được qua đau đớn và yếu ớt mà nàng thể hiện sau mỗi lần bói toán.

Tiêu Hề Hề "Chỉ khó chịu một chút thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn."

Lạc Thanh Hàn kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy.

"Ta không muốn làm nàng khó chịu, ta hy vọng cuộc sống của nàng chỉ có niềm vui và hạnh phúc."

Tiêu Hề Hề thuận thế tựa vào ngực hắn, mím môi cười nói "Chàng học nói mấy lời ngon ngọt này từ khi nào?"

Lạc Thanh Hàn "Chỉ là nói thật thôi."

Buổi tối, Triệu Hiền đến báo cáo với Hoàng đế.

Lão đạo sĩ đó đã biến mất.

Cấm vệ luôn theo sau lão đạo sĩ, nhưng mới chớp mắt, lão đạo sĩ đột nhiên biến mất.

Sau đó, cấm vệ tìm kiếm khắp chỗ đó nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của lão đạo sĩ.

Giống như ông ta đã bốc hơi, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Triệu Hiền quỳ một gối xuống nói "Mạt tướng làm việc bất lực, không hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ đã giao, mạt tướng bằng lòng chịu phạt."

Lạc Thanh Hàn trầm mặc hồi lâu mới lạnh lùng lên tiếng.

"Lui xuống."

Như vậy có nghĩa không cần chịu phạt, Triệu Hiền lập tức khấu đầu tạ ơn rồi im lặng ra ngoài.

Lạc Thanh Hàn lấy lá bùa vàng từ trong tay áo.

Hắn nhìn chữ "cô độc" ở mặt sau lá bùa, trong đầu nhớ lại những gì lão đạo sĩ đó nói.

Lão đạo sĩ đó nói hắn từ nhỏ mất mẹ, lớn lên mất cha, huynh đệ bất hòa.

Những chuyện này chẳng phải ứng với từ "cô độc" sao?

Có tiếng bước chân đến gần.

Lạc Thanh Hàn nhét lá bùa vào tay áo.

Hắn nhìn Tiêu Hề Hề đi về phía này.

Hề Hề mặc nhu quần nhạt màu mềm mại rộng rãi, mái tóc đen dài xõa sau lưng, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng may là tinh thần tốt, đôi mắt sáng ngời như sao giữa đêm hè.

Nàng ôm mèo vàng mập trong tay.

Lão Vương hình như rất thích được nàng ôm, hai mắt híp thành một đường, cái đuôi treo lơ lửng trên không trung lắc lư.

Nàng đi tới trước mặt Lạc Thanh Hàn, tò mò hỏi.

"Vừa nãy chàng nói chuyện với Triệu Hiền sao?"

Lạc Thanh Hàn "Ừm, dặn hắn làm chút chuyện."

Tiêu Hề Hề thấy hắn không có ý giải thích cặn kẽ nên nàng cũng không hỏi nhiều, chuyển chủ đề nói.

"Bữa tối chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ăn thôi."

"Ừm."

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn liếc nhìn con mèo mập trong tay nàng, giọng điệu không đổi nói tiếp.

"Con mèo này quá mập rồi, nàng ôm nó rất tốn sức, để ta ôm nó."