Trong phòng ngủ, Bộ Sanh Yên đang nằm trên giường.
Nước ối đã vỡ, những cơn đau dữ dội ập đến làm sắc mặt nàng tái nhợt.
Hai bà đỡ đang kiểm tra những vật dụng cần thiết trong lúc sinh nở, các thị nữ bận rộn chạy tới chạy lui.
Một bà đỡ túc trực cạnh giường, nhẹ giọng xoa dịu tâm trạng của Anh vương phi.
Đại phu kiểm tra mạch cho Anh vương phi, xác nhận thể chất của nàng rất tốt, sau đó đại phu rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng ông không đi xa mà đứng ngoài cửa phòng ngủ, chỉ cần bên trong có tình huống gì, ông sẽ lập tức xông vào cứu người.
Lúc này quản gia dẫn Quý phi tới.
Đại phu khom người hành lễ với Quý phi.
Quản gia là nam nhân, không tiện vào phòng sinh, bèn dừng lại trước cửa phòng ngủ, cung kính nói với Quý phi.
"Nương nương, mời vào."
Tiêu Hề Hề không trực tiếp đi vào mà đứng ngoài cửa, cẩn thận nhìn phòng ngủ trước mặt. Nàng mơ hồ cảm nhận được luồng sáng đỏ dẫn đến họa đổ máu từ trong phòng truyền ra.
Nàng không biết luồng sáng đỏ đó là do đứa trẻ sắp chào đời hay vì lý do nào khác.
Nói tóm lại, nàng phải đề phòng chuyện bất trắc.
Tiêu Hề Hề lấy một bùa trừ tà trong tay áo, dán lên cửa rồi nói với quản gia.
"Đừng chạm vào lá bùa này."
Quản gia không biết lá bùa này dùng làm gì, nhưng Quý phi đã hạ lệnh nên ông cũng chỉ có thể tuân theo.
Tiêu Hề Hề hơi vén váy lên, bước vào phòng ngủ.
Trong phòng không có địa noãn, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín, nhiệt độ trong phòng rất cao.
Vừa bước vào cửa, nàng đã cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt.
Mọi người trong phòng thấy Quý phi tới, lập tức dừng lại hành lễ.
Bộ Sanh Yên nằm trên giường cũng muốn đứng dậy nhưng bị Tiêu Hề Hề ngăn lại. "Vương phi cứ nằm yên, đừng nhúc nhích."
Bà đỡ thức thời bước sang một bên, nhường chỗ ngồi cạnh giường cho Quý phi.
Tiêu Hề Hề đi tới, ngồi xuống bên giường.
Bộ Sanh Yên lúc này sắc mặt hơi tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, lông mày nhíu lại, hiển nhiên là bị cơn đau chuyển dạ hành hạ.
Bộ Sanh Yên "Con của ta sẽ bình an ra đời phải không?"
Khi nàng hỏi vấn đề này, ánh mắt nàng dán chặt vào Quý phi, không bỏ sót một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt Quý phi. Tiêu Hề Hề không do dự nói "Đương nhiên, cô và đứa bé đều sẽ bình an vô sự."
Nhận được câu trả lời mình muốn, Bộ Sanh Yên thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau đó, cơn đau tột độ đột nhiên ập đến.
Nàng không khỏi hét lên đau đớn.
Nhưng nàng vẫn không buông tay Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề chỉ đành để nàng nắm, quay đầu nhìn bà đỡ bên cạnh, thấp giọng hỏi.
"Mọi thứ chuẩn bị xong chưa?"
Bà đỡ gật đầu "Chuẩn bị xong rồi."
Lúc này, bà đỡ bưng một bát canh nhân sâm nóng hổi tới nói "Vương phi nương nương, mau uống canh này đi."
Bộ Sanh Yên không muốn uống, bây giờ nàng đau đến mức không muốn ăn uống gì.
Bà đỡ khuyên "Bây giờ người không uống canh nhân sâm thì lát nữa sẽ mất sức, sinh con là một chuyện rất vất vả, vì người và đứa bé trong bụng, hãy uống một chút đi."
Vì đứa trẻ, Bộ Sanh Yên chỉ đành cắn răng uống canh.
Lúc bắt đầu sinh, Bộ Sanh Yên càng đau hơn, hét hết tiếng này đến tiếng khác.
Các bà đỡ vây quanh giường, thuần thục đỡ đẻ cho nàng.
Để không cản trở họ, Tiêu Hề Hề bước sang một bên.
Bà đỡ thận trọng hỏi "Sinh con phải chờ rất lâu, người có muốn ra ngoài một lát không?"
Tiêu Hề Hề nói không cần.
Trước đó nàng từng xem một quẻ, quá trình mang thai của Anh vương phi hẳn phải diễn ra suôn sẻ, nhưng vừa rồi trước khi vào phòng, nàng nhận thấy trong phòng có luồng sáng đỏ dẫn đến họa đổ máu.
Chuyện này làm nàng hơi bất an.
Lúc mọi người đang tập trung vào Anh vương phi, Tiêu Hề Hề bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, tìm kiếm nguyên nhân gây ra luồng sáng đỏ đó.
Nàng tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy gì.
Trong phòng này mọi thứ đều bình thường.
Sinh con thật sự là một quá trình rất dài.
Đặc biệt là với thai phụ, thời gian không chỉ kéo dài mà còn vô cùng đau đớn.
Bộ Sanh Yên đau đến chết đi sống lại, sau đó ý thức của nàng bắt đầu mơ hồ.
Định Viễn Hầu không thể ngồi yên, chống nạng đi đến cửa phòng ngủ, xuyên qua cửa có thể nghe rõ tiếng hét trong phòng, trong lòng lo lắng không yên.
Lạc Thanh Hàn yên lặng đứng trong sân.
Hắn vừa nhìn đã thấy lá bùa trừ tà dán trên cửa, chắc chắn là tác phẩm của Hề Hề.
Tuyết vẫn đang rơi.
Quản gia sợ Hoàng đế và Định Viễn Hầu lạnh nên vội sai người mang bếp lò tới, còn chuẩn bị một vò rượu nóng cho hai vị quý nhân sưởi ấm.
Trong phòng ngủ, Bộ Sanh Yên đau đớn, mồ hôi đầm đìa, gần như kiệt sức.
Hai bà đỡ không ngừng hét dùng sức.
Nhưng Bộ Sanh Yên thật sự không còn sức.
Nàng cảm thấy mình sắp không xong.
Bà đỡ thấy tình hình không ổn liền sai người mang thêm một bát canh nhân sâm.
Ngay sau đó một thị nữ chạy ra ngoài.
Lúc thị nữ bưng canh nhân sâm bước vào, đột nhiên kêu lên.
"A!"
Sau đó tay nàng run lên, cả bát canh nhân sâm đổ ra ngoài.
Quản gia đang canh bên ngoài thấy vậy, sắc mặt tức thì tối sầm, thấp giọng mắng.
"Ngươi làm việc thế nào vậy? Một bát canh cũng không cầm nổi, ngày thường ăn biết bao nhiêu cơm uổng phí hết sao? Vương phủ nuôi ngươi có ích gì?!"
Thị nữ bị mắng, hai mắt đỏ hoe, ấm ức giải thích nói.
"Nô tỳ không cố ý, vừa nãy nô tỳ đẩy cửa, đột nhiên thấy cửa rất nóng, nên mới giật mình."
Quản gia tức giận nói "Cửa đang yên lành sao có thể nóng được? Ta thấy đầu ngươi mới nóng, cả lý do không ra đâu như vậy cũng nghĩ ra được, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi lấy bát canh nhân sâm khác đến đây!"
Tiêu Hề Hề ở trong phòng nghe thấy thị nữ nói, lập tức nhìn về phía cửa.
Lúc này, cửa hơi hé mở, qua khe hở có thể thấy cảnh tượng bên ngoài.
Tiêu Hề Hề bước tới, mở cửa thì phát hiện lá bùa trừ tà dán trên cửa đã rơi xuống đất.
Nàng lập tức nhìn thị nữ đang xoay người rời đi.
"Bắt cô ta lại."
Lạc Thanh Hàn lập tức ra hiệu cho cấm vệ giải người đi.
Hai người cấm vệ bước tới kéo thị nữ đi.
Thị nữ hoảng sợ quỳ xuống xin tha "Nô tỳ biết sai rồi, sau này nô tỳ sẽ cẩn thận làm việc, không làm đổ canh nhân sâm nữa, xin bệ hạ và nương nương tha mạng!"
Tiêu Hề Hề cúi xuống nhặt lá bùa trừ tà dưới đất lên.
Canh nhân sâm đổ đầy ra đất, lá bùa vàng ban đầu biến thành màu đen khi dính canh nhân sâm.
Quản gia ngạc nhiên hỏi "Sao bùa này lại đổi màu?"