Lạc Thanh Hàn thấy nàng khóc lóc nhức hết cả đầu, cau mày nói.
"Đưa Tam công chúa về phòng, trông chừng cẩn thận, đừng để nàng chạy lung tung."
Chiết Chi đáp "Vâng."
Nàng và hai tiểu cung nữ ôm lấy Tam công chúa, kéo nàng về phía sau.
Phương Vô Tửu thấy không còn kịch để xem, cũng trở về phòng.
Cuối cùng cung Vân Tụ đã khôi phục yên tĩnh.
Lạc Thanh Hàn dẫn Hề Hề về phòng.
Tiêu Hề Hề tưởng trải qua chuyện này, Lạc Thanh Hàn sẽ không còn tâm trạng tản bộ nữa, nhưng không ngờ hắn lại kéo nàng đi tiếp hai vòng trong phòng, không hề định tha cho nàng.
Không hổ danh là Hoàng đế, nghị lực thật kinh người!
Tản bộ xong, hai người tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.
Dù là ngày tuyết rơi, Lạc Thanh Hàn vẫn kiên trì tắm mỗi ngày.
Nhân lúc hắn tắm, Tiêu Hề Hề tới phòng của Tam công chúa đang ở. Y Mỹ vừa nổi giận.
Nàng ném mọi thứ trong phòng, để lại một đống hỗn loạn trên đất.
Lúc Tiêu Hề Hề bước vào, Y Mỹ đang ngồi trên giường khóc, vừa khóc vừa lẩm bẩm gì đó.
Vì nàng nói tiếng của nước Thiên Đảo, Tiêu Hề Hề như đang nghe sách trời, không hiểu một chữ nào.
Tiêu Hề Hề không hiểu, nhưng từ nét mặt của nàng có thể nhận ra có lẽ nàng đang đuổi người.
Tiêu Hề Hề cũng không giận, đặt ly trà sữa nóng trong tay xuống trước mặt Y Mỹ.
"Tối nay cô không ăn gì, nhất định sẽ thấy đói, cái này chuẩn bị cho cô, nhân lúc còn nóng thì uống đi, tâm trạng không tốt thì ăn đồ ngọt sẽ thấy dễ chịu hơn."
Y Mỹ không hiểu nàng nói gì, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm. Như thể làm vậy có thể giành chiến thắng.
Tiêu Hề Hề không nói nữa, quay người bước ra ngoài.
Bảo Cầm theo sau nàng, nhỏ giọng hỏi.
"Sao nương nương tốt với nàng vậy?"
Ai có mắt cũng nhìn ra Tam công chúa này có ý xấu, Quý phi vốn không cần khách sáo với nàng.
Tiêu Hề Hề "Thêm một người bạn, còn hơn thêm một kẻ thù."
Bảo Cầm nghi hoặc "Nàng có cảm kích không?"
Tiêu Hề Hề "Thử xem, dù nàng không cảm kích, ta cũng chỉ mất một ly trà sữa."
Các nàng quay về phòng ngủ, thấy Lạc Thanh Hàn đã đợi trong phòng.
Lạc Thanh Hàn đưa tay về phía nàng.
Tiêu Hề Hề bước tới nắm tay hắn.
Lạc Thanh Hàn dùng chút sức kéo nàng vào lòng ôm chặt.
Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh "Ta đi quan tâm Tam công chúa." Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn không nói nhiều, chỉ hôn lên má nàng.
"Không còn sớm nữa chúng ta ngủ thôi."
Hắn biết rõ tối nay hắn mắng Y Mỹ thậm tệ, chắc chắn Y Mỹ sẽ hận hắn đến chết.
Lúc này, nếu Hề Hề tới bày tỏ ý tốt với Y Mỹ, khả năng cao là Y Mỹ sẽ cảm động.
Hắn không quan tâm Y Mỹ nghĩ gì, nhưng hắn vẫn phải tìm cách lấy được hoa Hải Sinh trong tay sứ đoàn nước Thiên Đảo, mà Y Mỹ rõ ràng là điểm đột phá tốt.
Sự thật quả đúng như Lạc Thanh Hàn đoán.
Y Mỹ uống tách trà sữa ngọt ngào ấm áp.
Nàng vừa uống vừa khóc.
Không thể trách nàng không có tiền đồ, mà do trà sữa này quá ngon!
Hu hu hu!
Vốn nàng nghĩ người ở đây toàn là người xấu, ai cũng ức hϊếp nàng.
Sau khi uống ly trà sữa này, nàng dần thay đổi quan điểm.
Ít nhất, Quý phi nương nương đó không xấu như nàng nghĩ.
Lúc nàng tức giận tủi thân khó chịu, chỉ có Quý phi nương nương nhớ nàng vẫn chưa ăn gì, cố ý mang cho nàng một ly trà sữa ấm.
So với tên cẩu Hoàng đế không tính người đó thì Quý phi nương nương thật dịu dàng!
Khó chịu trong lòng Y Mỹ được chữa lành nhờ một ly trà sữa.