Tục ngữ nói mẹ không chê con xấu, nhưng Bảo Cầm ma ma lại chê ta xấu! Ma ma không yêu ta nữa hu hu hu!
Bảo Cầm thấy bộ dạng đáng thương sắp rơi nước mắt của nàng, vội an ủi.
"Đừng khóc đừng khóc, nô tỳ giúp người tẩy trang, người trời sinh đã đẹp, dù không trang điểm vẫn rất xinh đẹp!"
......
Y Mỹ được Hoàng đế triệu kiến.
Nàng không biết vì sao Hoàng đế muốn gặp nàng, trong lòng có hơi lo lắng. Nàng hành lễ "Bái kiến Hoàng đế bệ hạ."
Lạc Thanh Hàn không nói lời khách sáo, mà nói thẳng vào vấn đề.
"Trẫm muốn cô lập tức khởi hành về nước Thiên Đảo."
Y Mỹ sửng sốt "Bây giờ xuất phát sao?"
Lạc Thanh Hàn "Phải."
Tin tức đến quá đột ngột, Y Mỹ không biết phải làm sao "Tại ... tại sao?"
Lạc Thanh Hàn chậm rãi giải thích.
"Trẫm nghi ngờ Quản Doanh muốn lợi dụng cái chết của cô và Y Châu để ly gián quan hệ giữa Đại Thịnh và Thiên Đảo, khơi dậy chiến tranh hai nước. Trẫm có thể không chủ động tuyên chiến, nhưng nếu phụ hoàng của cô bị xúi giục, nhất quyết muốn gây chiến với Đại Thịnh thì trẫm chỉ có thể nghênh chiến. Nhưng cô nên biết với binh lực của Đại Thịnh, muốn đánh bại một nước nhỏ như Thiên Đảo không phải là vấn đề. Nếu cô không muốn tướng sĩ Thiên Đảo hy sinh vô ích, thì lập tức khởi hành về Thiên Đảo càng sớm càng tốt, vạch trần âm mưu thâm độc của Quản Doanh, ngăn cuộc chiến này xảy ra." Y Mỹ đờ người.
Nàng giơ ngón tay chỉ vào mũi mình, khó tin hỏi.
"Ta ... ta thật sự làm được sao?"
Ngăn hai nước giao chiến, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy chấn động.
Nàng chỉ là một tiểu công chúa được cưng chiều, tay không thể xách, nách không thể mang, thậm chí nàng còn cần người hầu hạ mặc y phục chải tóc.
Đột nhiên bảo nàng gánh vác nhiệm vụ gian khổ và quan trọng như vậy, chẳng khác nào đặt một con chim non chưa có khả năng đứng vững trên mép vách đá, rồi đá nàng xuống để buộc nàng phải bay.
Nếu nàng không bay được, nàng sẽ tan xương nát thịt.
Y Mỹ không khỏi thấy sợ hãi.
Nàng sợ mình sẽ làm hỏng nhiệm vụ.
Nếu chỉ là chuyện nhỏ bình thường, hỏng thì hỏng thôi, nhưng chuyện này liên quan đến mạng sống của vô số tướng sĩ Thiên Đảo, tuyệt đối không thể làm hỏng! Lạc Thanh Hàn chú ý biểu cảm thay đổi của nàng, bình tĩnh nói.
"Cô không muốn về cũng không sao, trẫm không ép cô, trẫm sẽ phái người khác đi báo tin cho nước Thiên Đảo."
Y Mỹ nhẹ nhõm, gánh nặng trên vai nàng đột nhiên biến mất.
Sau đó nàng lại hỏi "Chuyện quan trọng như vậy giao cho người khác có đáng tin không?"
"Thật ra với trẫm mà nói, cô ở lại thành Thịnh Kinh còn có nhiều lợi ích hơn là để cô về Thiên Đảo. Như vậy, trẫm có thể dùng mạng của cô uy hϊếp Hoàng đế của nước Thiên Đảo, buộc ông ta giao hoa Hải Sinh, cúi đầu xưng thần với Đại Thịnh. Nếu Hoàng đế của nước Thiên Đảo không đồng ý cũng không sao, cùng lắm thì đánh một trận, lúc đó trẫm sẽ dùng cô làm con tin tế cờ."
Hắn không hề nói dối, hắn thật sự có ý đó.
Tiếc là Hề Hề không muốn, nàng thà chọn con đường quanh co rắc rối, cũng không hi vọng hai nước chiến tranh.
Lạc Thanh Hàn từ bỏ ý định ban đầu, làm theo mong muốn của Hề Hề, cho nước Thiên Đảo thêm một cơ hội.
Hắn không quan tâm liệu làm thế này có hóa giải được can qua hay không, hắn chỉ muốn làm Hề Hề vui.
Trong lòng hắn, không có gì quan trọng hơn chuyện Hề Hề được vui vẻ.
Y Mỹ sợ tái mặt, cả người run rẩy, suýt chút thì bỏ chạy.
Nàng biết Hoàng đế Đại Thịnh không phải người, nhưng không ngờ hắn lại chó đến vậy!
Lạc Thanh Hàn dùng ánh mắt sâu thẳm lãnh đạm nhìn nàng, an tĩnh chờ câu trả lời
Y Mỹ có thể cảm nhận được hắn nói thật, không có ý dọa nàng.
Nghe nói vị Hoàng đế Đại Thịnh này khi còn là Thái tử, từng dẫn binh công phá vương đô nước Liêu, ép Hoàng đế nước Liêu phải cúi đầu xưng thần.
Nước Liêu từng xưng bá phương Bắc, giờ đã trở thành nước chư hầu của vương triều Đại Thịnh, hàng năm phải cống nạp số lượng lớn bò cừu vàng bạc, không còn được vinh quang như trước.
Cho thấy khả năng chiến đấu của vị Hoàng đế trẻ tuổi trước mặt.
Y Mỹ không muốn quốc gia của mình theo bước chân của nước Liêu, nàng sợ quê hương mình bị chiến tranh tàn phá, càng sợ những người xung quanh sẽ mất mạng trong chiến tranh.
Vì quê hương và người thân, Y Mỹ hít một hơi thật sâu, cố kìm nén bất an và sợ hãi mãnh liệt trong lòng.