Minh Huyên tiến lên cầm tay ngạch nương, nghịch ngợm nói:“Ngạch nương, nữ nhi không hứng thú vào cung, nhưng.
.
.
cứ ở trong am, miệng nhạt nhẽo khó chịu.”“Ngươi đấy!” Triệu Giai thị nhìn đôi mắt trong suốt của nữ nhi, cười ôm nàng vào ngực, dịu dàng dỗ dành: "Ngạch nương lần này mang theo rất nhiều ngân lượng, đến lúc đó kêu sư phụ ở hỏa phòng (/) làm chút đồ ăn ngon cho ngươi.
Thức ăn chay mà biết cách nấu thì ngon không thua gì món mặn.
Nhưng.
.
.
Ở trong am, ngươi tuyệt đối không được bất kính với Phật Tổ.”(/) Hỏa phòng: Phòng bếp.Minh Huyên gật đầu, tuy nàng không tin thần phật, nhưng cũng không phản bác mẫu thân.
Dù sao, trong sinh mệnh của nàng, bà là tất cả của nàng.
Có một số việc Minh Huyên đều sẽ chiều theo ý ngạch nương, miễn cho bà suy nghĩ nhiều.Minh Huyên khép mắt lại, nằm xuống cạnh ngạch nương, định bụng thiếp ngủ một lúc.Năm chín tuổi, khi Minh Huyên tỉnh lại trong thế giới xa lạ này, nhìn ngạch nương ngày đêm ở bên cạnh trông giữ mình thì nàng đã đặt bà ở trong lòng rồi.
Tính cách của bà yếu đuối không có chủ kiến nhưng vì nàng mà cầu xin, tranh luận với a mã từ trên trời rớt xuống kia, buộc ông mời thái y cho nàng, cũng vì vậy mà hoàn toàn mất sủng ái.Kiếp trước cha mẹ ly dị lúc Minh Huyên còn nhỏ, mỗi người tự xây tổ ấm riêng, tuy biết rõ bọn họ vẫn yêu mình, nhưng em trai, em gái lục tục sinh ra khiến tình yêu đó cứ vơi đi gần hết.Minh Huyên từng vì muốn được cha mẹ để ý mà ngổ ngáo, lên đại học chọn ngành mình không thích, nhưng chỉ nhận về ánh mắt thất vọng, lời dạy tự lo thân.Nhưng không ngờ sau khi xuyên qua, nàng lại được thể nghiệm tình thương, được người nâng niu trong lòng bàn tay.Vì ngạch nương, Minh Huyên sẵn lòng làm nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời.Càng quan trọng là, nàng thật sự không có lòng cầu tiến, có thể thoải mái nằm thắng thì cần gì cực khổ vào cung giành một trái dưa leo công cộng với cả đám nữ nhân?“Tam cách cách của chúng ta bề ngoài xinh đẹp, tư thái cũng tốt, vì sao ngài.
.
.” Nhìn Minh Huyên ngủ, một lão ma ma Trần thị từ sau lưng tiến lên, nhẹ giọng nói.Trần ma ma cho rằng đã có đường lên trời thì tại sao không đi giành lấy? Càng quan trọng là, nếu Tam cách cách được thánh sủng thì sẽ là việc tốt lớn bằng trời cho Trần gia, không chừng có thể thoát khỏi nô tịch.“Dì! Xin đừng nhắc lại việc này nữa, ta chỉ trông mong hài tử của ta bình an.
Hơn nữa có Hách Xá Lý gia làm núi dựa, nàng gả đi đâu đều sẽ không kém.” Triệu Giai thị bỗng siết chặt bàn tay vuốt ve nữ nhi, mở mắt ra, cảnh cáo nhìn Trần ma ma, nhẹ giọng nói.Tuy Trần ma ma không nói gì nữa, nhưng biểu cảm tràn ngập không cam lòng.Trần gia từng là gia tộc hưng thịnh lúc tiền triều, nhưng hiện giờ chỉ có thể làm nô bộc cho người ta, bà ta và gia tộc đều khao khát quyền lợi.Triệu Giai thị cúi thấp đầu nhìn khuôn mặt non nớt của nữ nhi, trong lòng càng thêm xác định ý tưởng rời xa mẫu tộc.
Dì cả đời không gả cho ai nên luôn đặt Trần gia lên hàng đầu, nhưng thứ quan trọng nhất với Triệu Giai thị từ trước đến giờ đều là nữ nhi của bà.Nương và bà đều làm thiếp, nữ nhi không muốn vào cung, thật ra Triệu Giai thị cũng đồng tình, bởi vì bà muốn nữ nhi đường đường chính chính làm chính thê của người ta.Trong mơ hồ Minh Huyên nghe được đối thoại của ngạch nương và Trần ma ma, từ xưa đến giờ nàng vẫn luôn không thích lão ma ma này, lúc nàng vừa xuyên qua vô tình nghe được bà ta cảm khái tại sao nàng không phải là nam hài tử.Mấy năm nay, Minh Huyên từ từ khiến ngạch nương vô cùng ý lại Trần ma ma dần sinh ra ngăn cách, hơi chán ghét bà ta.Trước khi Minh Huyên chìm vào giấc ngủ sâu còn suy nghĩ cách hoàn toàn giải quyết lão ma ma này trước khi mình xuất giá, không để bà ta tiếp tục kiềm chế ngạch nương..