Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!

Chương 114: Đội trưởng phải cùng ta đánh ba nhi (17)



Mơ hồ còn có thể nhìn ra tia tán thưởng ở đáy mắt cô.

Tán thưởng cái gì?

Cố Tầm Xuyên khẽ nhướng mày, tán thưởng anh đã ngoan ngoãn uống hết sữa bò sao?

Tốt.

[Giá trị yêu thích của Cố Tầm Xuyên +6, hiện tại 31.]

Cố Tầm Xuyên xoay người chuẩn bị rời đi liền vị Tiểu Tường gọi lại.

"Khoan, cậu đợi chút."

Cố Tầm Xuyên dừng lại, giữa hai đầu lông mày nhíu lại, "Lại có chuyện gì nữa?"

"Cậu đã có quá nhiều "tiền án" rồi, một mình cậu đi ra ngoài đường tôi không yên tâm." Tiểu Tường nói rồi nhìn xung quanh, nghĩ xem ai có thể quản được vị tổ tông này, sau đó ánh mắt liền đặt lên trên người Sở Từ đang ngồi ghế sô pha.

Sở Từ:??

Lấy lí do là những người khác đều đang bận, Sở Từ được Tiểu Tường uỷ thác đi ra ngoài mua thuốc cùng đại đội trưởng, hơn nữa còn phải chăm sóc quan tâm đội trưởng nhẹ nhàng, giúp anh mau chóng lành vết loét, còn nữa là không được để anh hút thuốc.

Cuối mùa xuân đầu mùa hạ, thời tiết ngày càng nóng.

Cố Tầm Xuyên mặc áo thun trắng, bên ngoài tuỳ tiện khoác áo đồng phục mùa xuân của SJ, bên dưới mặc quần jeans tối màu, hai tay đút trong túi áo, uể oải đi về phía trước, nhưng mới đi không được bao xa thì liền phát hiện tiểu cô nương đã bị tụt lại ở đằng sau.

Cố Tầm Xuyên dừng lại, rũ mắt nhìn về phía tiểu cô nương đang nỗ lực đuổi kịp, cô mặc áo hoodie màu xanh nhạt, phía trước áo còn đeo theo cái túi lớn, thấy anh đột ngột dừng lại, đôi mắt to tròn nghi hoặc nhìn lên.

Anh đang định mở miệng nói liền nhanh chóng bị cô nghiêm trang ngắt lời, "Không có chuyện châm chước cho anh hút thuốc, dù anh có nói thế nào thì tôi cũng không đồng ý đâu."

Lời lẽ chính đáng, một bộ dáng tôi sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm trái pháp luật.

Thái dương Cố Tầm Xuyên hơi giật giật, đem lời định nói nuốt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa đầu cô, cười một tiếng, "Tôi không hút."

Nói vậy, anh lại tiếp tục nhấc chân bước đo, bất quá hiện tại tốc độ chậm lại không ít.

Đây là khu biệt thự, nhưng xung quanh vẫn có siêu thị và tiệm thuốc nhỏ, Cố Tầm Xuyên tuỳ tiện mua một ít thuốc chữa loét miệng, sau đó liền thấy tiểu cô nương đi ra từ trong siêu thị gần đó, trong tay ôm hai hộp chocolate.

Đôi mắt sáng ngời.

Cả người nhỏ nhắn, anh sợ nếu vào trong thành phố sẽ bị lạc mất cô, từ đó có khi lại bị trở thành mấy tên bắt cóc trẻ con.

Dù sao 17 tuổi vẫn có thể coi là một đứa trẻ.

"Đi thôi, về tập luyện." Cố Tầm Xuyên nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó quay ra nói với Sở Từ.

Sở Từ vội vàng chạy tới chỗ anh, giơ tay nhét hết chocolate vào trong tay anh.

Cố Tầm Xuyên bất giác lùi lại một bước, cầm lấy đồ cô đưa, nhíu mày nhìn thanh chocolate, "Nhóc làm gì vậy?"

Sở Từ chớp chớp mắt tỏ vẻ đương nhiên, "Nếu muốn hút thuốc thì liền ăn cái này, đại khái là trong miệng không được nhàn rỗi, nếu không sẽ muốn hút thuốc."

Tiểu cô nương nghiêng đầu, tựa hồ như đang suy nghĩ cẩn thận về điều mà không biết ai đã nói.

Một bộ dáng ngoan ngoãn, một chút cũng đều không nhìn ra đây là loại người một bụng toàn ý xấu.

Nghĩ đến việc tiểu cô nương lúc trước gọi mình là ông chú.

Cố Tầm Xuyên khẽ cười một tiếng, giơ tay mở gói, lấy ra một thanh chocolate nhét vào miệng tiểu cô nương.