Đem Sở Từ đi về phía trước hai bước, Cố Tầm Xuyên mới rũ mắt lười biếng bổ sung một câu, "Nếu như muốn nháo cùng đội trưởng, thì quay về chúng ta cùng nháo, được không? Ngoan, bảo bảo?"
Huống chi......
Mỗi lần đội trưởng nói dỗi ngươi, cũng đâu có ai dỗ đội trưởng a?
Mặc dù rất muốn hung hăng khi dễ cô, nhưng mỗi khi nhìn đôi mắt thuỷ nhuận to tròn sắp khóc, anh chỉ có thể cảm thấy bất lực.
Cố Tầm Xuyên khẽ cười một tiếng, không nói nữa.
Tiểu cô nương bị cách xưng hô dụ hoặc đến cực điểm kia làm cơ thể không khỏi run lên, nâng mí mắt liếc Cố Tầm Xuyên một cái, cũng không nói gì, cuối cùng cũng tỏ vẻ như đã tha thứ cho anh, đưa tay kéo lấy áo khoác của anh.
Cỗ lực đạo nho nhỏ kia làm Cố Tầm Xuyên khựng lại, cúi đầu nhìn xuống góc áo đồng phục của mình, bàn tay nhỏ trắng nõn đang nắm chặt góc áo anh.
Sở Từ tựa hồ như không ý thức được chính mình rốt cuộc đang làm cái gì, thấy anh dừng lại liền đảo mắt vô tội nhìn sang, mang theo chút mờ mịt, giống như đang hỏi tại sao không đi tiếp?
Lực đạo tuy không lớn, nhưng lại phảng phất như muốn dẫn cả người anh đi.
Trong nháy mắt trong lồng ngực giống như có thứ gì dâng lên, mềm mại.
Khoé môi Cố Tầm Xuyên hơi nhấp, ngăn không cho ý cười tràn ra trên khuôn mặt, vẻ lười biếng tan đi, cứ vậy nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn.
Cái này cũng... Quá ngọt đi?
Cô rốt cuộc là cái dạng tiểu bảo bối gì a? Đi đường còn phải nắm góc áo?
"Đội trưởng?" Sở Từ đưa tay còn lại vẫy vẫy trước mặt anh, "Mau hoàn hồn, anh đang nghĩ cái gì vậy?"
Trên mặt tiểu bảo bối đều hiện rõ 'Không phải anh nói mau trở về sao? Sao lại không đi nữa rồi?'.
Cố Tầm Xuyên vẫn luôn đút tay ở trong túi, hiện tại liền rút ra xoa xoa đầu tiểu cô nương, sau đó lại nhéo má một lúc rồi nói, "Đi."
Suy nghĩ của cô đúng thật là tiểu ngọt bao.
Liêu nhân như vậy mà không biết.
*liêu nhân: mê hoặc
Chỉ dừng lại vài giây, phía sau liền truyền tới một giọng nữ mang theo kinh hỉ, thanh âm dịu dàng nhu hoà cùng với sự vui sướng, trong nháy mắt làm biểu tình của Cố Tầm Xuyên trở nên khó chịu.
"Xuyên Thần?! Thật tốt a, ở chỗ này lại gặp được anh."
Cố Tầm Xuyên không thèm quay đầu, Sở Từ thử nhìn lại liền thấy một cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt vô cùng thục nữ với đôi mắt sáng ngời nhanh chân đi về phía hai người.
Đó là fan não tàn của Cố Tầm Xuyên mà Trương Cẩn chỉ trên TV, Ôn Như Nguyệt.
Sở Từ chớp mắt, bàn tay nắm có chút khẩn trương, giương mắt nhìn sắc mặt Cố Tầm Xuyên, liền thấy anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, bên trong đôi mắt thâm trà tựa hồ như... Mang theo chút uỷ khuất bất mãn?
Trên mặt vị đại gia này đều là sự chán ghét, đều là 'Mẹ kiếp, tại sao lại là cô ta?', 'Vẫn còn bám theo sao?', 'Thật phiền', 'Từ Bảo mau dẫn ta đi a' cảm xúc như vậy, khuôn mặt u ám, không khí chung quanh trở nên ảm đạm.
Giống như mỗi tế bào trong cơ thể đều chán ghét người này đến cực điểm, nhưng cô ta lại không hề nhận ra mà vẫn luôn bám lấy.