"Ngại quá, không chuẩn bị được nhiều món, tới đây, nếu không chê thì ăn nhiều một chút. Tiểu Duật thật là, lâu lâu mới dẫn bạn về mà cũng không gọi trước một tiếng." Bên cạnh bàn tròn, một người phụ nữ trung niên 40 tuổi xinh đẹp vừa gắp đồ ăn cho Dịch Dao, vừa cười dịu dàng nói.
"Dạ, con biết sai rồi, lần sau nhất định sẽ nói sớm cho mẹ biết." Lý Duật cũng cười cực kỳ dịu dàng.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp cười khẽ lắc đầu, con trai của mình nói cho nghe vậy thôi, chứ bà và chồng cũng không quản được nó, cũng may con trai tuy ham chơi, nhưng tổng thể cũng khá ngoan, bọn họ cũng mặc kệ nó.
Dịch Dao vùi đầu ăn cơm, ăn không biết ngon. Sau khi rời khỏi Hội quán suối nước nóng Lý Duật liền lái xe đến biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố, khi một người phụ nữ xinh đẹp ra mở cửa, Lý Duật liền mỉm cười kêu "mẹ", phản ứng đầu tiên của cô là quay đầu rời đi, nhưng lại bị Lý Duật ôm chặt.
Cô không muốn tranh chấp với Lý Duật trước mặt người lớn, chỉ có thể im lặng xem Lý Duật muốn giở trò gì.
Người phụ nữ xinh đẹp tên Chi Hủy mỉm cười, lặng lẽ nhìn Dịch Dao. Bà biết rõ nợ phong lưu của con trai ở bên ngoài rất nhiều, đàn ông nhà họ Lý hình như người nào cũng vậy, trước khi kết hôn thì phong lưu thành tánh, là tai họa của vô số cô gái, nhưng khi đã xác định một người để kết hôn, trong mắt chỉ có một người. Cô gái này chính là con dâu tương lai của bà sao? Thời gian trôi qua thật nhanh, không ngờ bà cũng sắp làm mẹ chồng rồi.
Bà còn nhớ lúc trước bà không chịu lấy chồng, sau đó lại bị tên quỷ bá đạo lăn lộn đến lúc mang thai, mẹ chồng của bà đứng trước cửa lấy roi đánh tên quỷ bá đạo không ra hình người, cuối cùng bà mới mềm lòng gật đầu gả cho hắn. Hy vọng con trai của bà đừng có để bà phải làm ầm ĩ như vậy nha!
Ăn xong cơm trưa, Lý Duật dẫn Dịch Dao tới thư phòng, chọn mấy quyển sách hướng dẫn phác họa bằng tiếng nước ngoài đưa cho cô, thấy đôi mắt cô tỏa sáng, anh liền mỉm cười thành công đi xuống lầu.
"Mẹ......"
"Đừng có kêu, nói đi, muốn mẹ giúp con như thế nào?" Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thích đàn ông có lịch sử phong lưu thành cuốn, mà những người phụ nữ có thể làm cho đàn ông Lý gia thật lòng yêu thương thường có tính khí cao ngạo hơn những người khác, cho nên con đường theo đuổi vợ của bọn họ đều rất trắc trở. Ít thì ba tháng đến một năm, còn nhiều thì hai ba năm, những ngày đen tối trước hôn lễ của ba Lý Duật cũng đã thành truyền thống, không biết lần này con trai phải tốn bao lâu nữa.
Lý Duật càng cười tươi hơn, "Con biết mẹ tài trí vô song......"
Mười phút sau, Chi Hủy bưng một ly trà hoa gõ cửa thư phòng.
"...... Mời vào." Vừa nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, Dịch Dao liền buông sách xuống, trong lòng thầm than một tiếng.
"Dao Dao, dì có thể gọi con như vậy không?"
Đối mặt với người lớn ôn nhu hiền lành như vậy, cho dù là một người thô lỗ ý chí sắt đá cũng khó nói lời từ chối.
"Dạ được ạ."
"Con thích vẽ tranh?" Chi Hủy nhìn quyển sách trên tay Dịch Dao, trong giọng nói có chút ngạc nhiên.
"Dạ." Nhắc tới thứ mình yêu thích, Dịch Dao cũng nở nụ cười.
"Vậy...... sao lại muốn làm diễn viên?"
"......"
"Là dì quá mạo muội rồi, vậy... con từ từ xem đi, dì không quấy rầy con nữa." Chi Hủy từ từ đứng dậy. Lời nói ôn nhu mềm mại như lông vũ, khiến người ta cảm thấy áy náy nếu giấu diếm gì đó.
"Lý Duật nhờ dì tới hỏi đúng không ạ?" Dịch Dao mở miệng nói.
"À...... Một nửa đúng là Tiểu Duật nhờ dì, một nửa còn lại là do ngay từ cái nhìn đầu tiên, dì đã cảm thấy rất có duyên với con nên muốn tìm hiểu con thêm một chút."
Một câu nói dối rõ ràng như vậy, nhưng lại có vẻ rất chân thành khi được người phụ nữ trước mặt nói ra.
"Con cũng không muốn làm diễn viên, diễn xong《Nguyệt Chi Âm》, con sẽ không đóng bất kỳ vai nào khác." Dịch Dao nắm chặt quyển sách trên tay, thẳng thắn nói.
"Vậy à, vậy sau này con muốn làm gì? Có liên quan đến vẽ tranh không?" Giọng điệu của Chi Hủy nhẹ nhàng mà sung sướng.
"Dạ có!" Dịch Dao cười cười, "Con học ngành thiết kế manga anime, sau này sẽ cùng bạn học làm game di động."
"Game di động? Có thể cho dì xem không?" Chi Hủy cảm thấy rất hứng thú.
Dịch Dao lấy điện thoại di động ra mới nhớ màn hình di động đã bị vỡ nát đang để ở trong nhà thuê, bây giờ điện thoại cổ trong tay không có tác phẩm trò chơi lúc trước của bọn họ. Chi Hủy liền đưa điện thoại tới, Dịch Dao nghĩ một lát, liền cầm điện thoại lên mạng tải rồi cài đặt trò chơi miễn phí bọn họ đã đăng lên.
"Woa, hình ảnh rất đẹp nha, đều là con vẽ sao?"
"Ha ha! Cái trò chơi này vui quá, con rùa đen nhỏ này thuận tay trái!"
"Màn 1 này làm sao qua được vậy? Từ từ, đừng nói trước cho dì biết...... A, thiếu chút nữa là qua được rồi......"
"Qua rồi!"
Nghe tiếng cười nói của mẹ, Lý Duật bên ngoài thư phòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đồng thời cũng rất tò mò.
Nhờ mẹ ra trận bởi vì anh biết không ai có thể thoát khỏi cái bẫy ôn nhu dịu dàng của mẹ, anh biết Dịch Dao học thiết kế manga anime, nhưng không ngờ cô sẽ làm trò chơi di động, cô nói cô chỉ diễn một bộ phim là《Nguyệt Chi Âm》, vậy 《Nguyệt Chi Âm》có ý nghĩa đặc biệt gì đối với cô sao? Nói cách khác, cô tiếp cận An Kinh Vĩ, nhượng bộ Đàn Hoa, nương thân nơi anh, không phải vì danh lợi trong giới giải trí, mà là vì cái "ý nghĩa đặc biệt" kia."
"Dao Dao con giỏi thật đó, dì thật sự rất hâm mộ mẹ con, khi rảnh rỗi hai mẹ con có thể cùng nhau chơi game. Không giống dì, sinh được một đứa con trai vừa tốt nghiệp cấp 3 đã dọn ra ngoài, một năm cũng không về nhà được mấy lần."
Lý Duật trợn trắng mắt, hắn thật sự không chịu nổi tính chiếm hữu quá lớn của cha mình nha, mẹ coi anh là con trai, còn cha già lại coi anh là tình địch nha! Không có việc gì liền trình diễn cảnh hạn chế thiếu nhi trước mặt anh, nên anh khai trai sớm như vậy cũng là do bọn họ phổ cập kiến thức quá sớm đó!
"Sao vậy? Ừm, xin lỗi, có phải dì đã nói điều không nên nói không?" Thấy sắc mặt Dịch Dao hơi buồn, Chi Hủy nhạy bén phát hiện liền hỏi.
"Dạ không, có tiếp tục qua ải tiếp theo không ạ?"
"Dao Dao, theo lý mà nói, chuyện công việc của con với Tiểu Duật dì không nên hỏi đến, chuyện tình cảm dì cũng không nên nhúng tay vào, nhưng... đàn ông Lý gia bọn họ khi đã gặp được cô gái mình thực sự thích, đầu óc cũng không dùng được." Giọng nói dịu dàng đầy vẻ ghét bỏ.
Dịch Dao dở khóc dở cười.
"Mà dì cũng thật sự thích con, cũng muốn giúp Tiểu Duật, dì không muốn Tiểu Duật bướng bỉnh ép buộc làm cô bị tổn thương, cho nên, nếu con muốn nói, có thể nói cho dì biết lý do không? Vì sao con lại mâu thuẫn với vai Cam Tố Nga như vậy?"
Mâu thuẫn...... Cô chống đối sao? Không, cô không chống đối, không đáng, đến hình mẫu của Cam Tố Nga cô còn không mâu thuẫn, sao lại mâu thuẫn với một cái bóng chứ. Cô chỉ không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cái bóng đó, không muốn trên người mình bị lây dính bất kỳ thứ gì liên quan đến người đó.
"Không phải mâu thuẫn, mà là con thật sự không diễn được Cam Tố Nga, có thử cũng chỉ lãng phí thời gian."
"Bởi vì...... con không khóc được?"
Dịch Dao ngậm miệng không nói. Lý do này được cô lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhưng Lý Duật vẫn không tin, cô cũng không có cách nào giải thích được.
"Vậy bắt đầu từ khi nào con phát hiện mình không khóc được?"
Khi nào? Dịch Dao nhớ lại một chút......
Khi ba mất?
"Con gái của giường bệnh số 3, lúc ba của con bé chết mà nó không có cảm xúc gì hết, người ta nhìn vào cũng thấy ớn lạnh."
Không đúng, là ngày mùng một năm đó?
"Lớn lên xinh đẹp quá nhỉ? Nghe nói mẹ mày quá xinh đẹp nên mới bị ba mày cưỡng hiếp rồi có con hoang như mày đó, cho nên vừa mới sinh mày ra liền bỏ đi, trừng cái gì mà trừng? Đánh cho tao! Tao muốn đánh cho nó khóc thành mặt mèo rồi chụp ảnh dán trên bảng thông báo của trường!"
Khi xem phim tập thể ở trường tiểu học?
"Bạn học Dao Dao, hai bạn nhỏ vì bảo vệ dân làng mà bị bọn quỷ xâm lược Nhật Bản giết, cậu không buồn chút nào sao?"
Không, hình như còn sớm hơn...... sớm đến nỗi cô cũng không nhớ rõ.
"Có lẽ...... không phải con không khóc được, mà là con không muốn khóc." Cuối cùng, Dịch Dao cũng đưa ra một câu trả lời đáng tin hơn.
"Điều tra hoàn cảnh gia đình của Dao Dao một chút đi, có lẽ sẽ tìm được điểm mấu chốt." Vừa ra khỏi thư phòng, Chi Hủy đã đề nghị con trai mình.
Gia đình sao?
Mười lăm phút sau, Lý Duật nhìn tư liệu mới mua nửa giá trong máy tính, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Nửa giá là bởi vì đây là tư liệu đã có sẵn, có người đã điều tra Dịch Dao.
An Kinh Vĩ hay là Đàn Hoa? Đàn Hoa sẽ không làm loại chuyện này, vậy là An Kinh Vĩ? Chuyện này phù hợp với phong cách của hắn, có lẽ còn có một người đàn ông khác?
Vừa nghĩ đến việc có người để ý đến Dịch Dao sớm hơn mình, không chừng còn có sự tồn tại của những người đàn ông anh không biết, trái tim Lý Duật lại co quắp.
Mở tư liệu ra.
Cha đã chết, mẹ không rõ... mẹ không rõ là cái quỷ gì? Ông bà ở xa vạn dặm, còn giữ quan hệ chỉ có một người dì?
"Alo, Dì Dịch đúng không ạ? Chào dì, tôi là bạn của Dịch Dao, dì có thể nói chuyện bằng video không?"
Cuộc gọi chỉ kéo dài chưa đến năm phút, anh tưởng rằng có thể dùng mặt để lấy được sự tín nhiệm và thu được câu trả lời nhưng không ngờ rằng......
"Ừm, Dao Dao có nói với tôi con bé tham gia《Nguyệt Chi Âm》, nhưng Dao Dao vẫn không thích người khác nhúng tay vào chuyện của con bé, cho nên xin lỗi, có chuyện gì thì cậu nên trao đổi trực tiếp với Dao Dao sẽ tốt hơn... Không khóc được? Đúng rồi, con bé luôn là một đứa trẻ thiếu nước mắt. Tôi cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, trong trí nhớ của tôi, tôi chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ này khóc —— A......"
Lý Duật cúp điện thoại, nhíu mày nhắm mắt lại. Dịch Du Mạn nói cho anh biết một chuyện nhỏ, chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Khi đó Dịch Dao khoảng 3 tuổi, có một lần cô bé Dịch Dao không biết vì sao lại đánh chị gái hàng xóm, khi hàng xóm nghe thấy tiếng con nít khóc liền đi tới đánh hai cái lên mông của cô bé Dịch Dao, sau đó ôm con của mình đi.
Lúc đó Dịch Du Mạn đang ở trên lầu cãi nhau với chồng, trong lòng buồn bực, liếc mắt nhìn thấy cô bé Dịch Dao không có việc gì cũng không quan tâm nữa, ai ngờ cô bé Dịch Dao lại ngồi một mình trên bồn hoa khóc lớn, vừa khóc vừa nhìn xung quanh như đang đợi ai đó.
Sau khi khóc được vài phút, Dịch Dao bắt đầu khóc gọi "mẹ", cô bé Dịch Dao khóc gọi người "mẹ" chưa bao giờ gặp mà không phải "dì", ma xui quỷ khiế sao đó mà Dịch Du Mạn ở trên lầu nghe cô bé khóc kêu gần mười phút cũng không có đi xuống lầu, cho dù bà biết lúc đó trừ bản thân mình ra, không ai có thể chăm sóc Dịch Dao nhỏ bé.
Sau đó bà nhìn thấy cục sưng trên trán cô bé Dịch Dao và món đồ chơi trong tay đứa nhỏ hàng xóm, bà mới biết là đứa nhỏ hàng xóm đã cướp món đồ chơi của Dao Dao còn đánh cô bé Dịch Dao, cô bé chỉ muốn cướp lại món đồ chơi mà thôi. Mà món đồ chơi đó... bà từng lừa Dao Dao nói là "mẹ" đưa.
Hình như cũng chính từ lúc đó, bà chưa từng nhìn thấy Dao Dao khóc nữa.
Trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn người có tuổi thơ bất hạnh, thậm chí là cuộc đời bi thảm, Lý Duật tự nhận mình không phải là một người giàu lòng trắc ẩn, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến.... Dịch Dao, sau khi cô bé Dịch Dao lần lượt bị bắt nạt bởi con nít và người lớn, một mình lẻ loi khóc lóc chờ đợi người mẹ sẽ không bao giờ xuất hiện, anh ——
Sau khi Chi Hủy nghe Lý Duật kể lại, trong lòng xót xa, "Thật là một cô bé đáng thương. Nhưng nước mắt là độc, luôn giữ nó ở trong lòng, sẽ độc chết người."