Cả người Lý Duật cứng lại, ánh mắt tức giận, "... Em có biết em nói ra những lời này sẽ khiến anh rất muốn bóp chết em không?" Lý Duật cắn răng nói.
Dịch Dao ở trong lòng anh xoay người, "Nói cho em biết đi."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong lòng anh chỉ thấy thất bại, "Sao tự nhiên lại hỏi như thế? Đừng nói với anh là em chưa từng yêu đương nhé."
"Yêu một người dễ dàng như vậy sao?"
Lời đến bên miệng rồi, Lý Duật mới phát hiện mình không trả lời được. Yêu một người dễ dàng không? Đương nhiên, phụ nữ anh từng yêu không đến một trăm cũng được vài chục, chỉ cần ngoại hình phù hợp với khẩu vị của anh, yêu một người là chuyện rất đơn giản.
Tuy rằng thời gian dài ngắn khác nhau, nhưng mọi mối quan hệ, mỗi đoạn tình yêu anh đều rất tận hưởng và thật sự yêu những người phụ nữ đó, không ai hiểu rõ mùi vị của tình yêu hơn anh — nếu là trước đây, anh sẽ trả lời như vậy không một chút do dự.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên anh cần xem xét lại định nghĩa của mình về tình yêu.
Nếu khoảng thời gian khiến anh hạnh phúc trước đây là tình yêu, vậy những âu lo, cay đắng trong lòng anh bây giờ là gì? Nếu những đam mê say đắm của anh đối với những người phụ nữ nóng bỏng đó là tình yêu, vậy khao khát muốn cắn nuốt cô bây giờ là gì?
Một lúc lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, Dịch Dao cũng không hỏi tiếp, "Em đi về trước đây, nếu không sẽ muộn bên thầy Diêu."
Thầy Diêu? Một câu nói tạm thời kéo suy nghĩ của Lý Duật quay lại, "Đừng vội, anh tới đây là muốn nói chuyện huấn luyện với em."
Trời đã khuya, đường núi khó đi, xe chạy về khách sạn đi càng chậm càng cẩn thận hơn bình thường, để cho Dịch Dao có thêm thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Thầy Diêu đề nghị sắp xếp cho cô một bác sĩ tâm lý.
Ở trong nước, tư vấn tâm lý và trị liệu tâm lý vẫn còn một số thành kiến và hiểu lầm, khi nghe thấy những lời này đúng là có hơi khó chịu. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận giải thích của Lý Duật, ngược lại cô cảm thấy có hơi buồn cười, cũng có... một chút cảm động, suy cho cùng, được người khác quan tâm cũng là một chuyện đáng để biết ơn.
Thầy Diêu nói cô không thể thoải mái dùng nước mắt để thể hiện nỗi đau và nỗi buồn không phải là vấn đề kỹ thuật diễn xuất hay kỹ năng cảm thụ, mà là chướng ngại tâm lý ở một mức độ nhất định, loại chướng ngại này đối với sinh hoạt hằng ngày của cô không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng làm diễn viên thì...
Cô không ngờ không khóc được cũng là bệnh.
Thầy Diêu đã từng hỏi cô, có phải cô có lý do gì không thể nói với bọn họ không, trừ chuyện Ninh Nguyệt Cầm là mẹ ruột của cô cùng với chuyện xảy ra trong mấy tháng qua, chuyện gì cô cũng nói hết.
Cô thật sự chán ghét sự yếu đuối của Ninh Nguyệt Cầm, nhưng chuyện cô không khóc được là chuyện xảy ra trước khi cô biết Ninh Nguyệt Cầm.
Từ khi cô có ký ức tới nay, theo bản năng cô cự tuyệt việc khóc khi cảm thấy đau khổ, tức giận hay bi thương, cô cũng cảm thấy chuyện gì không có gì bất thường, dù sao, cô cũng không ngờ có một ngày mình sẽ làm diễn viên.
Chướng ngại tâm lý... cô cũng muốn biết, chướng ngại này rốt cuộc là gì.
Thời gian gấp gáp, sau khi cô đồng ý chấp nhận tâm lý trị liệu, Lý Duật lập tức liên hệ bác sĩ tâm lý, nhưng nhanh nhất cũng phải tối ngày 17 mới có thể tới.
Một bên là tâm lý trị liệu, việc huấn luyện chuyên môn kỹ năng diễn xuất vẫn phải tiếp tục, đặc biệt là Hải Mộng sau khi huấn luyện được cổ vũ mà cảm xúc tăng vọt, cả người huấn luyện cùng với người học đều đắm chìm trong những buổi tập cường độ cao mà quên hết thời gian, chờ đến khi thể xác và tinh thần của hai cô đều kiệt sức thì hai kim đồng hồ ngắn ngủi cũng đã đứng thẳng.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, cô cố gắng chống đỡ tinh thần kiểm tra email, rồi chui vào chăn, mới nhắm mắt chưa được ba giây, cô lại giật mình mở mắt ra.
Đàn Hoa nói...... buổi tối tới tìm cô?
Cô đứng dậy kiểm tra điện thoại của mình một lần nữa, sau khi do dự một lát, Dịch Dao mặc áo khoác xuống giường.
Đêm đông tuyết rơi lạnh giá, một đám đàn ông vây quanh bếp lửa uống rượu ăn cơm nói lời thô tục, bọn họ nhất định rất sảng khoái, nhưng nhân viên công tác xung quanh chắc chắn chỉ muốn bọc mình trong chăn ngủ đến sáng.
Trên ghế đạo diễn, Lý Duật mặc một chiếc áo len mỏng màu đen khoác thêm áo khoác dài màu đen, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào máy quay.
"Cắt, nghỉ ngơi hai mươi phút, diễn viên dậm lại trang điểm đi."
Phó đạo diễn ra lệnh một tiếng, không khí lập tức nhẹ nhàng hơn. Nhận lấy cốc giữ nhiệt từ tay trợ lý, ánh mắt Lý Duật tuy rằng vẫn nhìn máy quay, nhưng trong đầu lại rơi vào hỗn loạn.
Anh thật sự yêu cô sao? Nghĩ đi nghĩ lại, hết cảnh này đến cảnh khác, hắn càng không thể xác định.
Tình yêu là hưởng thụ sự thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần, anh chưa bao giờ thỏa mãn với cô, cô cũng chưa bao giờ khiến anh cảm nhận được cảm giác nhẹ nhàng sung sướng của tình yêu, tình yêu của anh đối với cô... có thể nói là một thứ tình cảm theo bản năng, pha trộn giữa chiếm hữu và chinh phục.
Chỉ hai tháng ngắn ngủi, khi nhớ lại dài như hai mươi năm... Từ đầu đến cuối, đều là anh không ngừng dụ dỗ, cưỡng ép, cướp đoạt, mặc kệ cô phản kháng, giãy giụa, mà không ngừng đòi hỏi... hành vi hèn hạ, ích kỷ như vậy sao có thể xuất phát từ tình yêu?
Khó trách, cô lại không hề do dự mà nghi ngờ lời bày tỏ của anh.
Đối với cô mà nói, anh chỉ đang tra tấn cô.
Hơi lạnh dường như xâm chiếm đôi mắt đẹp trai phóng khoáng, lạnh băng gần như không phân biệt được vui buồn, đóng băng cả thân thể nặng nề u ám của anh.
"Không sao, không cần bôi thuốc." Trong góc phòng ánh sáng dịu nhẹ, Đàn Hoa ngồi trên ghế sô pha đơn, cánh tay trái treo trước ngực, cánh tay phải đặt trên bàn trà, khớp xương ở cổ tay sưng đỏ.
Rõ ràng là dáng vẻ bi thảm "họa vô đơn chí", nhưng đặt lên người đàn ông dịu dàng như ngọc như vậy, cũng đủ khiến bất cứ nữ nhân nào cũng đau lòng không thôi.
Đặt túi chườm nước đá vừa mới đổi lên cổ tay sưng đỏ của Đàn Hoa, Dịch Dao khẽ cau mày, "Tốt nhất mỗi ngày nên đắp nước đá từ một đến hai tiếng, hôm nay muộn rồi, nhưng ít nhất cũng phải đắp hai lần, tổn thương phần mềm có vẻ không nghiêm trọng, nhưng nếu cổ tay cứ trật đi trật lại không được nghỉ ngơi, nếu không chú ý có thể phát triển thành triệu chứng viêm, bác sĩ không nhắc nhở anh sao?"
Đàn Hoa cong khóe miệng, "Phần còn lại anh tự làm được. Em cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút."
"......" Nhìn cổ tay phải của Đàn Hoa, lại nhìn cánh tay trái của hắn, "Sau này em có thời gian sẽ đến bôi thuốc cho anh."
Cô cũng không biết Đàn Hoa nói buổi tối tới tìm cô là muốn nói gì hay là làm cái gì, nhưng sau khi cô nhẹ nhàng gõ cửa, lại nhìn thấy Đàn Hoa quần áo nguyên vẹn, cổ tay phải sưng đỏ bất thường.
Thì ra Đàn Hoa muốn nhờ cô bôi thuốc vào cổ tay phải, nhưng đến khuya cũng không thấy cô quay lại nên đành phải tự mình ra tay, cuối cùng không cẩn thận còn làm tình hình tệ hơn.
"Vậy làm phiền em rồi, anh phải cảm ơn em như thế nào đây?"
Dịch Dao cười khổ, "Nếu muốn nói cảm ơn, em phải cảm ơn anh như thế nào đây?" Đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Đàn Hoa, Dịch Dao không hề né tránh như mọi khi.
Đàn Hoa, người đàn ông phong độ thời thượng, người anh trai hoàn hảo, dù lần đầu trái ngành tham gia chế tác phim điện ảnh thì năng lực cũng khiến mọi người kinh ngạc... một người đàn ông lẽ ra không liên quan gì đến cô, một người trong lòng chỉ oán hận cô, nhưng khi cô gặp nguy hiểm vẫn ôm cô vào lòng.
Bàn tay nóng bỏng như lửa, cánh tay rắn chắc như sắt thép, lồng ngực ấm áp kiên cố... khiến cô cảm thấy an toàn và tham lam muốn ôm lấy.
"Thật sự muốn cảm ơn anh sao? Vậy, nếu yêu cầu của anh có hơi quá đáng thì sao?"
"...... Nói thử xem."
"Em nể tình anh đáng thương, giúp anh tắm rửa đi, anh chịu hết nổi rồi." Đàn Hoa vui vẻ cười.