Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 136: Xin hãy tự trọng



Những ngọn nến sáng rực, hỉ phòng xa hoa, thiếu nữ mặc áo cưới màu đỏ như máu tóc tai rối bù cùng với tay chân giang rộng nằm đung đưa trên giường.

Cổ tay và mắt cá chân mảnh khảnh bị buộc chặt vào bốn góc giường bằng lụa đỏ, áo cưới thêu hoa bị xé rách thành từng mảnh vụn, đung đưa trên giường như chiếc lá mùa thu.

Khuôn mặt nhỏ vốn dĩ xinh đẹp của thiếu nữ sưng đỏ, miệng bị một miếng vải đỏ chặn lại hiện lên vết máu chói mắt, đôi mắt mềm mại như một đầm nước tĩnh lặng.

Đây là đêm tân hôn Cam Tố Nga gả vào Chu gia để xung hỉ. Mọi người ở trấn trên đều biết, Chu đại thiếu gia thiếu thuốc và châm cứu thì không sống nổi, bây giờ chỉ kéo dài hơi tàn, cái gọi là cưới vợ xung hỉ cũng chỉ là vô nghĩa, chỉ sợ không tới ba tháng, cô vợ mới cưới liền phải đổi áo cưới đỏ thành áo tang trắng.

Ban đầu Cam Tố Nga cũng nghĩ như vậy, tưởng rằng cả đời góa phụ đổi lại bình an thuận lợi cho mẹ và em gái cũng đáng giá, không ngờ trong đêm tân hôn Chu Tam thiếu gia thay anh cả bái đường lại mang theo vú già xông vào hỉ phòng...

Không giống với cách quay thô lỗ trực quan ở Hắc Tuyền trại, sự dơ bẩn ở nhà lớn của Chu gia được quay chụp rất tinh tế, từ đầu đến cuối không có một cảnh quay toàn cảnh, tất cả đều quay cận cảnh từng người một, với ý đồ dùng những cảnh quay rách nát đó để tách rời Cam Tố Nga và Chu gia ra, khiến người xem cảm nhận được Cam Tố Nga chỉ là một người vô tội bị hại, mà không phải trở thành một phần dơ bẩn của Chu gia.

Cho nên đừng nhìn "dáng vẻ tả tơi kích thích" trên người "Cam Tố Nga", thật ra người ta còn chưa đụng tới một góc áo của cô.

Một số cảnh quay được quay đi quay lại từ nhiều góc độ khác nhau trong gần một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng hoàn thành, Chu Tập người đóng vai Chu Tam thiếu gia liền đứng dậy, dáng người cao lớn, hít thở đều đặn, khí chất lạnh lùng uy nghiêm. Giống như vẻ mặt kích động điên cuồng cùng tàn nhẫn vừa rồi chưa từng xuất hiện ở trên mặt hắn, khuôn mặt gầy gò lãnh đạm.

Nhìn thấy Dịch Dao mệt mỏi nằm trên giường, Chu Tập không hề có một động tác dư thừa, xoay người bước đi vững vàng như gió.

Nhân viên công tác chờ bên cạnh cũng nhanh chóng chạy lên, vội vàng cởi bỏ dải lụa đỏ, tẩy vết máu, mặc quần áo sưởi ấm, cũng có mấy người kỳ quái nhìn Chu Tập, nói chung ở dưới tình huống như thế này, sau khi diễn xong, nam diễn viên đều sẽ thuận tay giúp đỡ cởi dây trói, sau đó lịch sử nói vài câu như "Vất vả rồi", đây cũng coi là phép xã giao cơ bản, còn Chu Tập này sau khi diễn xong lại túm quần chạy mất.

Nhưng Chu Tập đã kết hôn, chắc là để tránh rắc rối.

"Chị Dịch Dao, vừa nãy anh Chu Tập có nói mấy vấn đề liên quan đến cảnh quay buổi chiều, anh ấy muốn thảo luận một số nội dung với chị, nên mời chị đến phòng thay đồ số 3." Tiền Tiến đi vào phòng thay đồ, nói với Dịch Dao đã thay quần áo và đang tẩy trang.

Cảnh quay vừa nãy đã là cảnh cuối cùng của buổi sáng, cho nên toàn bộ phòng thay đồ số 1 chỉ có một mình Dịch Dao. Những người khác chuẩn bị cho cảnh diễn buổi chiều không phải đang ở trên xe bảo mẫu thì đang trên đường đến, do phòng thay đồ tạm thời không có điều hòa, bây giờ là cuối năm nên thời tiết càng ngày càng lạnh.

"Chu Tập?" Dịch Dao suy nghĩ một chút, "Có chuyện gì anh ta có thể lại đây nói."

"Hình như giữa trưa anh Chu Tập phải chuẩn bị hóa trang đặc biệt, không tiện lắm."

"...... Được."

Nói đến Chu Tập, tuy rằng hôm nay hắn mới vào đoàn, trước đó cũng không tham gia huấn luyện chung, nhưng Dịch Dao đối với hắn cũng không xa lạ.

Ba năm trước, lúc cô mới vừa làm trợ lý cho Ninh Nguyệt Cầm đã từng gặp hắn, xuất thân là quân nhân xuất ngũ, cũng không biết vì sao lại tiến vào giới giải trí, nhưng bởi vì tính cách cứng nhắc không biết giao tiếp lại kết hôn sớm, do đứng giữa phái thực lực và phái thần tượng nên đều không ổn, cho nên mấy năm đầu thật sự rất khó khăn, sau đó, dựa vào một bộ phim điện ảnh ăn khách mà nhận được vai nam chính xuất sắc nhất, cuộc sống mới khá hơn một chút.

Dịch Dao lấy ra di động ra tìm kiếm một chút, sau khi nhìn thấy kết quả thì trầm tư một lát.

"NiNa, có bận không? Giúp mình một việc."

Mười phút sau, Dịch Dao tẩy trang xong chuẩn bị đi tìm Chu Tập lại "trùng hợp" không thấy Tiền Tiến, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa không nhiều lắm nên cô cũng không chờ.

"Cô Dịch tiểu thư! Xin hãy tự trọng!" Sau một tiếng hô lạnh lùng nghiêm khắc, Dịch Dao quần áo không chỉnh tề bị đẩy ra khỏi cửa phòng thay đồ số 3, đồng thời còn có một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lá cây lạ mắt của cô bị ném ra.

Đột nhiên, ánh mắt của tất cả nhân viên xung quanh đều tập trung ở trên người Dịch Dao. Cô lảo đảo hai bước mới đứng vững, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm giữa đám đông.

"Ồ, đây là do buổi sáng diễn giả cảm thấy không đã ghiền, nên lúc này còn tự đưa tới cửa để cận chiến hả?" Giọng nói cố tình õng ẹo của Tô Mỹ Mỹ đúng lúc vang lên.

Dịch Dao không kiên nhẫn trừng mắt liếc bà ta một cái.

"Haha! Trừng tôi? Trừng tôi có ích lợi gì chứ? Lần này cũng không phải là tôi gây phiền phức cho tôi, là tự cô "không có tự trọng", đi câu dẫn đàn ông đã có vợ? Ha ha... chuyện này, không biết sau khi An thiếu gia biết thì còn có thể xem cô như bảo bối không!" Tô Mỹ Mỹ liếc nhìn những người đang vây xem, rất hài lòng với biểu hiện của mình.

Loại chuyện này... Mọi người nhìn Dịch Dao bình tĩnh tự nhiên sửa lại quần áo mặc áo khoác, tuy rằng chuyện này đã rất rõ ràng, nhưng không biết vì sao, mọi người lại cảm thấy người xui xẻo tiếp theo lại không phải là Dịch Dao.

Dịch Dao bình tĩnh khác với những gì Tô Mỹ Mỹ suy đoán, càng làm cho bà bất ngờ hơn là phản ứng của nhân viên công tác cũng đều rất lạnh nhạt.

Hừ, nhưng không sao, bây giờ bà cũng không làm gì Dịch Dao. Sau khi nhục nhã bà mà vẫn muốn rút lui? Đừng hòng! Không chỉ có Dịch Dao, còn có tên Lý Khinh Nam kia, Triệu Dũng kia và mấy tên khốn khiếp! Đắc tội bà, bà muốn tất cả mấy người bọn họ đều phải trả giá!

Dịch Dao mặc xong quần áo, mắt nhìn thẳng về phía phòng thay đồ, không hề có sự xấu hổ vì bị nói xấu, cũng không có sự tức giận vì bị vu oan hãm hại.

Mọi người thấy thế cũng đi nghỉ ngơi, ở trong cái vòng này lâu rồi, chuyện gì cũng từng gặp, không thay đổi sắc mặt khi trời sập, giả vờ câm điếc là một loại kỹ năng.

"Anh Trác..." Một nhân viên công tác trong tổ hình ảnh đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, vừa muốn chào hỏi lại phát hiện dáng người cao lớn đi thẳng về phía phòng thay đồ của Dịch Dao, liền lập tức im miệng.

"Cô tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trong cái vòng này bốn năm rồi, cũng có chút thông minh, sao bây giờ có chút việc nhỏ này cũng không xử lý được vậy." Trác Bất Tẫn đi vào phòng hóa trang, thấy Dịch Dao vô tư ngồi chơi điện thoại, không vui nói.

Lần này hắn tới đây chủ yếu là đến thăm Lý Duật, không ngờ vừa tới phim trường đã gặp cảnh đó. Nếu không phải đúng lúc gặp ở phim trường, thiếu chút nữa hắn đã quên hắn chính là người đại diện của cô bé này...

"Nói lại chi tiết tất cả mọi chuyện vừa xảy ra khi nãy cho tôi, tôi mặc kệ cô thật sự muốn câu dẫn tên kia, hay là bị người ta thiết kế, nếu bởi vì cô mà ảnh hưởng đến bộ phim này của Lý Duật... tôi sẽ khiến cô ——"

Không đợi Trác Bất Tẫn nói xong lời uy hiếp, Dịch Dao đã đem màn hình di động trong tay đưa về phía hắn, Trác Bất Tẫn lập tức ngậm miệng.

"Cô......"

Ban đêm, rốt cuộc Trác Bất Tẫn cũng rảnh rỗi nằm trên ghế ở phòng nghỉ chờ đến khi Lý Duật kết thúc công việc, đôi mắt đẹp nhíu lại nhìn bạn tốt nhiều năm của mình.

"Thì ra, nữ nhân khiến cho cậu muốn chết muốn sống, là cô ấy." Vẻ mặt Trác Bất Tẫn tràn đầy hứng thú.