Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 144: Thí sinh dự thi



Thành phố S là một thành phố ven biển, giá trị thương mại của vùng cảng biển hình chữ U đã được khai phá hoàn toàn, phía bắc đa số là các nhà hàng cao cấp, quán bar, câu lạc bộ, resort nghỉ mát, phía nam là quảng trường ven biển và phố đi bộ.

Từ cửa sổ của Hải Lâu nhìn ra ngoài, nửa thành phố nửa biển, một động một tĩnh, tương phản mạnh mẽ.

Vài phút trước, hai bàn khách khứa đã phát hiện Cầu Dịch Hành vẫn luôn nhìn vào màn hình điện tử khổng lồ trên quảng trường ven biển bên ngoài cửa sổ, Viên Khải Triều con trai thứ của lão Viên - người chủ trì liếc mắt ra hiệu cho phục vụ, smart TV trong phòng liền bật lên đúng vào kênh truyền hình đang phát trên quảng trường.

Trước và sau bữa cơm trong đêm giao thừa, hầu hết các điểm tham quan sôi động nhất của thành phố đều là những nơi náo nhiệt nhất trong thành phố, và thành phố S cũng không ngoại lệ.

"Hội chợ?" Cầu Dịch Hành mỉm cười, chỉ vào màn hình, "Hoạt động đó, có phát sóng trực tiếp không?"

"Chị Nghi, chị Nghi! Chương trình phát sóng trực tiếp bùng nổ!" Ở hậu trường "Du hành quá khứ và hiện tại", Tiểu Tôn - người phụ trách theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp hét lên đầy phấn khích.

Cung Nghi - người phụ trách hoạt động marketing lần này rất vui mừng, nhìn đường cong tỉ lệ xem của khán giá và dứt khoát phân tích lý do của sự gia tăng chóng mặt này.

"Kêu nhiếp ảnh gia chụp thêm ảnh cho hai người đẹp đó."

"Ha ha! Chị Nghi yên tâm! Em đã trả rất nhiều tiền để thuê một nhiếp ảnh gia tên tuổi của các chương trình tạp kỹ nổi tiếng. Anh ấy có mắt nhìn và kỹ thuật hạng nhất, tiền này tiêu rất đáng giá đúng không!"

"Đáng giá! Cậu chỉ cần chờ lãnh bao lì xì lớn màu đỏ!" Cung Nghi sảng khoái nói.

"Nhiếp ảnh gia nổi tiếng" La Mỗ có hơi bất ngờ, thực ra anh ta đã chụp đủ kiểu rồi mới nhận được lời của Tiểu Tôn, "Hai người đẹp kia không phải là bên các người mời tới hả?"

"Ặc... Không phải, chúng tôi đã mời mọi người đến trước gian hàng lúc 12 giờ và 2 giờ."

La Mỗ lấy máy ảnh ra nhìn — mấy khuôn mặt xinh đẹp được chỉnh sửa giống nhau, mới nhìn cứ như là một người... hắn yên lặng tắt máy ảnh, "Vậy các cậu khá may mắn đó, đúng lúc gặp được người "trong vòng" tới chơi." 

Trong vòng: trong giới giải trí

Nghe thấy giọng điệu chắc chắn của La Mỗ, Tiểu Tôn cực kỳ ngạc nhiên, "Hai người đẹp đó là minh tinh hả? Chú biết họ không?"

"Không biết."

"Vậy sao chú lại biết đó là người "trong vòng""?

Tiểu Tôn là cháu rể của La Mỗ, giá cả lần này cũng rất được, vì thế La Mỗ cũng sẵn sàng giải thích thêm vài câu, "Người thường cho dù xinh đẹp, nhưng khí chất cũng rất khác so với người "trong vòng", cho dù là sinh viên của học viện điện ảnh, cũng có sự khác biệt rất lớn giữa người chưa quay phim và những người đã từng quay phim. Lấy hai người đẹp đó làm ví dụ, có phải mới nhìn sẽ thấy cô gái váy hồng đẹp hơn đúng không?"

"Đúng..."

"Nhưng cậu nhìn lâu một chút sẽ dễ dàng bị cô gái váy xanh thu hút, vì sao? Đây gọi là khí chất. Cô gái váy xanh đó có khả năng là diễn viên, có thể là tác phẩm không nổi tiếng, tóm lại các cậu đã được kiếm được... A! Các cậu lời lớn rồi! Các cô ấy là thí sinh dự thi!"

Bây giờ Tiểu Tôn cũng nhìn thấy, hai người đẹp kia đã đi đến chỗ thí sinh đăng ký dự thi!

"Cậu đăng ký thi đấu?" Dịch Dao ngạc nhiên hỏi.

Mạnh Ni Na gật đầu, mỉm cười vui vẻ.

Dịch Dao liếc nhìn mô tả của hoạt động một lần nữa, trong lòng liền hiểu rõ. Hoạt động này chính là biểu diễn tài năng cổ xưa, phần thưởng là một nhạc cụ cổ điển của một bậc thầy, khi còn nhỏ Ni Na đã luyện đàn tỳ bà mười năm, Tiểu Ngải thì thổi sáo rất giỏi, dụng ý khi Ni Na tham gia thi đấu không cần nói cũng biết.

Lần này Ni Na quay lại đã trả hết tất cả chi phí chữa bệnh còn dư lại cho cô, dựa vào chút tiền lương khi làm trợ lý để học trang điểm, lần này Tiểu Ngại chuẩn bị đính hôn, cô tưởng là hai người sẽ cùng nhau chọn quà, không ngờ Ni Na lại chuẩn bị một bất ngờ như vậy.

"Chuyện này mình không giúp được gì rồi! Mình sẽ ở bên dưới cổ vũ cho cậu!" Ca hát khiêu vũ gì đó cô không biết, nhạc cụ cũng chưa từng học, chỉ có thể cổ vũ Ni Na cố lên.

"Không thành vấn đề! Nhìn mình nè!" Mạnh Ni Na rất là tự tin.

Nhưng sau khi nhìn thấy đám thí sinh dự thi biểu diễn trên sân khấu, sự tự tin trên mặt Mạnh Ni Na từ từ trôi đi,

Sự tự tin của cô bắt nguồn từ kinh nghiệm sân khấu khi còn học cấp 2 và từ những lời khen ngợi khi còn nhỏ, cô không muốn đoạt được vòng nguyệt quế, chỉ muốn giải ba là cây sáo bạch ngọc.

Với tiêu chuẩn trên sân khấu bây giờ, cô... thật sự không có tự tin.

Dịch Dao nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Mạnh Ni Na, "Phần thưởng chỉ là phụ thôi, phần biểu diễn của cuộc chính là món quà tốt nhất." Món quà quý giá nhất chính là tình cảm của bản thân.

"Ting ting!" "Đinh đinh!"

(Tin nhắn WeChat)

Tiểu Ngải: Dao Dao, Ni Na iu quý! Hai cậu lên TV kìa! (Ảnh tự sướng của Dịch Dao và Nina)

Đàn Hoa: Vẫn còn ở hội chợ hả?

Lý Duật: Em đang ở thành phố S hả? Không được chạy tung lung nha, đợi một chút anh đến đón em.

Dịch Dao đau đầu, trùng hợp như vậy, nhưng mà nghĩ lại như vậy cũng được.

"Tiểu Ngải, tiết mục biểu diễn của Ni Na là tặng cho cậu, lát nữa cậu có mở video call được không? Mình live stream trực tiếp cho cậu xem."

Tiểu Ngải: Mình vẫn còn ở nhà Phục Viễn, mới vừa ăn cơm xong nên người lớn đang nói chuyện, để lát nữa mình lén xem.

Dịch Dao trả lời "Oke", sau đó do dự một lát, vẫn trả lời tin nhắn của Đàn Hoa.

"Vẫn còn ở đây, nhưng mà chút nữa là về rồi."

Còn tin nhắn của Lý Duật, cô mặc kệ coi như không thấy.

Rõ ràng nhìn thấy hình ảnh Dịch Dao cúi đầu nhìn vào di động trên live stream, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy tin nhắn trả lời của Dịch Dao, sắc mặt Lý Duật càng ngày càng đen.

Không trả lời tin nhắn của hắn, lại trả lời tin nhắn của những người khác sao?

"A? Cô gái vừa nãy trên TV là Dao Dao đúng không? Sao vậy? Tiểu Duật con đi đâu vậy? Chuẩn bị đón giao thừa mà! Tiểu Duật!"

"Con đi bắt con dâu tương lai của mẹ về đây." Lý Duật không thèm quay đầu lại, cầm lấy chìa khóa xe đi thẳng ra cửa.

"Sao vậy, Tiểu Duật muốn đi đâu thế?" Một ông lão chống gậy nhưng sống lưng thẳng tắp cùng với một người đàn ông trung niên đẹp trai cùng nhau đi từ lầu hai xuống.

Chi Hủy mỉm cười nhìn chồng và cha chồng, "Đi tìm cháu dâu về cho cha đó?"

"À! Được được! Tốt lắm!"

"Nhưng mà con cược thằng nhóc đó không bắt được."

Từ biệt thự lưng chừng núi ở ngoại ô thành phố của ông Lý chạy đến hội chợ, vượt qua một nửa thành phố S, ngày thường đi cao tốc cũng phải mất 2 tiếng, lúc này trên đường không biết kẹt xe cỡ nào, chờ hắn tới thì con gái nhà người ta đã đi đâu từ sớm rồi.

"Ừm, cha nghĩ nó cũng không bắt được đâu." Ông Lý nói xong liền nhìn về phía người con trai độc nhất bên cạnh.

"... Bắt không được là phải." Ông đây còn phải đi đường vòng thì tên nhóc thúi này sao có thể đi thẳng chứ.

Khách sạn City, sảnh Thịnh Thế Mẫu Đơn, Thành phố B.

Hơn mười mấy năm qua, hầu như năm nào đêm giao thừa Đàn gia cũng sẽ tổ chức tiệc gia đình tại đây, con cháu anh em thường ngày ít gặp mặt, thậm chí là vợ chồng bằng mặt không bằng lòng vào ngày này cũng sẽ tập trung lại đây, dỗ cho bà cụ nhà họ Đàn vui vẻ.

Một số TV trong hội trường đang chiếu những hình ảnh vui vẻ náo nhiệt, đám người Đàn gia dựa theo thân phận lần lượt tiến lên đưa bao lì xì mừng tuổi bà cụ trên ghế chủ vị.

Đàn Hoa im lặng ngồi tại chỗ nhìn di động, không thèm để ý đến cảnh hòa thuận vui vẻ dối trá trong phòng.

Đàn gia thuộc dòng dõi thư hương thế gia, sản nghiệp chủ yếu là đồ cổ như thư pháp cổ, tranh vẽ, ngọc... có thể nói bất cứ thứ gì bà cụ Đàn tùy tiện lấy ra cũngcực kỳ có giá trị.

Nhưng bà cụ Đàn vẫn chưa công bố di chúc, khiến mấy thế hệ của Đàn gia ai ai cũng phải vò đầu bứt tai.

Ngoại lệ duy nhất có lẽ chính là hai anh em Đàn Hoa: một người đi làm thợ cắt tóc thấp kém, một người nói muốn đi làm trò chơi! Quả thực đã ném hết mặt mũi của mấy đời Đàn gia!

Nhưng địa vị trong giới thời trang của Đàn Hoa ngày càng cao, tầm ảnh hưởng cũng càng ngày càng rộng, quan trọng nhất là, tài lực ngày càng hùng hậu, mấy người Đàn gia lúc trước xem thường hắn bây giờ cũng xấu hổ muốn làm bạn với hắn, trong lòng bọn họ cực kỳ rối rắm.

Bọn họ vẫn đang mong chờ gia nghiệp nằm trong tay bà cụ Đàn, quà mừng năm mới mỗi năm Đàn Hoa tặng cho bà cụ Đàn càng khiến bọn họ ghen tị đỏ mắt.

Đến lượt Đàn Hoa chúc Tết bà cụ Đàn, Đàn Hoa cất di động ngồi xổm bên cạnh bà cụ Đàn nói vài câu an khang thịnh vượng, đưa hai món quà, sau đó lấy di động ra tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó rời khỏi bữa tiệc trong ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị của mọi người.