Nếu có người hỏi, ở trên đời này người cô không muốn nhìn thấy nhất là ai?
Không hề nghi ngờ gì nữa, người này lúc này đang đứng ở trước mắt cô.
Nhìn thấy người đàn ông đi về phía cô từ băng ghế sau của chiếc Mercedes-Benz với đôi chân dài miên man, bàn tay nhỏ bé của Dịch Dao nắm chặt dây đeo túi xách. Trong mắt người đi đường qua lại, người đàn ông đẹp trai cao lớn này chắc chắn là đại diện điển hình cho "cao, phú, soái" trong truyền thuyết, nhưng ở trong mắt cô, anh chính là kẻ phát ngôn của ma quỷ.
An Kinh Vĩ vốn đang mỉm cười, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng trầm xuống của cô, niềm vui sướng trong lòng liền bị dập tắt, ánh mắt hắn liền khôi phục sự sắc bén lạnh lùng thường ngày.
Ngày đó, hắn đã phát hiện cha già của hắn cho người theo dõi Lý Duật, chuyện này cũng thường thôi, hắn đã sớm đoán được, chắc chắn cha già sẽ cho người theo dõi hết tất cả những người có khả năng giúp đỡ hắn thoát khỏi sự kiềm chế của ông.
Nhưng hắn không ngờ, sáng ngày hôm sau trên bàn liền có thêm một người phụ nữ, một vị hôn thê mà cha già tìm cho hắn. Nghe cha già hiền lành gọi một tiếng "Dao Dao", trong đầu của hắn đều là "Dao Dao" làm hắn hưng phấn!
Hôm nay cha già kêu hắn dẫn người đi ra ngoài tắm suối nước nóng để "làm quen", còn "hào phóng" lấy lại máy theo dõi trên cổ tay hắn, có ý gì không cần nói cũng biết.
Đương nhiên hắn sẽ không để cho cha già được như ý, nhưng hắn vẫn dẫn người đi, chỉ là chuyện đầu tiên sau khi ra khỏi cửa chính là mượn điện thoại của "vị hôn thê" tìm người hỏi số điện thoại của cô.
Hắn chưa bao giờ để ý đến nữ nhân nào như vậy, mà cô thì sao? Cô có phản ứng gì vậy? Cô không muốn nhìn thấy hắn? Hay là chỉ có lúc bị thao cô mới có thể ngoan ngoãn nghe lời một chút?
Thấy được biểu cảm thay đổi của An Kinh Vĩ, Dịch Dao cứng đờ cong miệng chào, "Chào buổi sáng."
"...... Chào." Tuy rằng khuôn mặt nhỏ nở nụ cười rất miễn cưỡng, nhưng tâm trạng của hắn cũng tốt hơn một chút. Khó khăn lắm mới được ra ngoài hít thở không khí, hắn cũng không muốn vừa gặp đã chơi trò trừng phạt với cô, cứ để cô nợ lại đi. Thấy balo căng phồng của cô, An Kinh Vĩ hỏi tiếp, "Em muốn đi đâu?"
Dịch Dao liếm liếm môi, "Tôi...... có việc phải rời khỏi thành phố S mấy ngày, sẽ quay lại nhanh thôi."
Đầu lưỡi nhỏ mềm mại lúc ẩn lúc hiện, làm đôi môi phấn nộn trơn bóng trong suốt hết sức mê người, da thịt trắng nõn lộ ra vẻ khỏe mạnh dưới ánh nắng mặt trời, làm người nhìn chỉ muốn duỗi tay nếm thử xúc cảm thoải mái kia, tóc dài mượt mà xoã trên vai, gió nhẹ lướt qua, có vài sợi tóc từ dưới bay lên lướt qua gương mặt nõn nà của cô, sau đó bị cô tiện tay vén ra sau tai, động tác nhẹ nhàng tự nhiên lại toát ra sự quyến rũ thầm kín mà chỉ đàn ông mới ngửi thấy.
"......"
Dựa theo ý thích, An Kinh Vĩ tiến lên một bước kéo cô vào lòng, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên liền cúi đầu hôn xuống. Bá đạo liếm mút đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, cưỡng ép chiếc lưỡi nhỏ nhắn thơm tho của cô khiêu vũ cùng hắn.
Dịch Dao ngơ ngác vài giây mới dùng sức tránh né, bất mãn trừng mắt căm tức nhìn hắn, nhưng khi đối diện với ánh mắt của hắn cô liền né tránh ánh mắt của hắn, khẽ cắn môi dưới.
"Đừng, đừng ở chỗ này." Đừng phản kháng, đừng chọc giận hắn, cứ làm theo ý của hắn, để hắn chơi sảng khoái mấy tháng tự nhiên hắn sẽ buông tha cho cô!
Mấy tiếng ho khan từ phía sau lưng An Kinh Vĩ truyền đến.
An Kinh Vĩ không thèm che dấu vẻ bất mãn trên mắt, ôm eo Dịch Dao xoay người lại, đối diện với người phụ nữ xinh đẹp tao nhã đang nở nụ cười thân thiện phía sau.
"Xin chào, tôi là Giản Vân Dao."
Một giờ sau, Dịch Dao bị An Kinh Vĩ lấy lý do "chuyện gì quan trọng hơn việc ở lại bên cạnh tôi" đưa tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nổi tiếng ở ngoại ô thành phố.
Trong biệt thự bên bờ biển có một suối nước nóng riêng biệt, là nơi tiêu khiển cuối tuần của mấy người nhàn hạ và giàu có ở thành phố S, mà bây giờ...... cô cũng là một trong những thứ tiêu khiển của những người giàu có nào đó.
Dịch Dao nằm sấp ở trên ghế dài mềm mại thở hổn hển, yên lặng nghĩ thầm.
Đối với An Kinh Vĩ, cô cảm thấy mình đã tê dại rồi. Sau khi chào hỏi với người phụ nữ kia xong, hắn liền kéo cô vào ghế sau của ô tô, mặc kệ tài xế và Giản Vân Dao ngồi phía trước, cả đường thao cô, cô muốn kìm nén không kêu thành tiếng, hắn liền cùng sức véo đầu nhũ của cô, xoa nắn hoa hạch, đâm càng sâu hơn, ép cô run rẩy rên rỉ thành tiếng. Chờ tới khi đến biệt thự, cô còn chưa kịp lấy lại sức đã bị hắn kéo vào phòng ngủ làm tiếp lần hai, hơn nữa cô dám chắc chắn, hắn đang cố ý.
Giản Vân Dao đó...... có phải là vị hôn thê của hắn không?
"...... Thực sự, tôi cảm thấy rất hứng thú đối với anh, An Kinh Vĩ trước mặt vừa bị cha quản lý vừa bị bắt đính hôn, sau lưng anh đã tìm được đường thoát cho chính mình, thật sự tôi rất khâm phục anh ở điểm này......"
Nhớ tới lời nói ngày đó của Lý Duật, Dịch Dao chỉ cảm thấy đau đầu. Cô tuyệt đối không muốn mình bị cuốn vào "hào môn tình thù" đâu, trở thành một vật hy sinh đáng thương. Nhưng bây giờ cô nên làm gì đây?
...... Trước tiên cứ yên tĩnh coi tình hình vậy.
Cái gọi là "hào môn", thật sự không phải loại người như cô là hiểu được. Ngày đầu tiên vào ở nhà, quản gia liền tới thu điện thoại của cô, với lý do là ở đây chỉ có quản gia mới được sử dụng. An Kinh Vĩ tốt bụng giải thích cô mới biết, là do để An Kinh Vĩ hạn chế liên lạc với bên ngoài.
Vậy còn cô thì sao? Cô không tính là người ngoài hả?
Tò mò hại chết mèo, càng dễ hại chết người, cho nên Dịch Dao không nghĩ nhiều, chuyện trước mắt, làm An Kinh Vĩ nhanh chóng chán ghét cô mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Khi cô chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị An Kinh Vĩ đè ở trong phòng làm đến chết đi sống lại, thì An Kinh Vĩ lại ném cho cô một bộ quần áo giày dép năng động, chuẩn bị... dẫn cô buổi trưa đi câu cá.
"Biểu cảm của em như vậy là sao?" An Kinh Vĩ nói xong câu đó liền xoay người, ngồi xếp bằng lên ghế liếc mắt nhìn Dịch Dao.
"...... Tôi cho rằng anh sẽ thích những hoạt động giống như lướt sóng hơn."
An Kinh Vĩ nhẹ giọng gằn cười, "Em đoán đúng rồi."
Vậy anh còn đi câu? Đương nhiên, đánh chết cô cũng sẽ không dám nói ra câu đó.
Hồi lâu sau, An Kinh Vĩ bĩu môi nói, "Đây là hoạt động giải trí duy nhất mà cha tôi dẫn tôi theo."
Dịch Dao rùng mình.
"Em đoán xem, khi ông ấy nghe mấy tên vệ sĩ giám sát tôi báo cáo cho ông ấy biết tôi ra biển câu cá, ông ấy có thể có chút áy náy không?" An Kinh Vĩ cười lạnh.
"......" Sao cô lại có cảm giác...... tên này giống như một thằng nhóc tùy hứng đang giận dỗi vậy?
"Anh đoán xem hoạt động giải trí duy nhất mà cha tôi dẫn tôi đi theo là cái gì?" Dịch Dao nhịn không được mở miệng nói.
An Kinh Vĩ cầm cần câu có hơi bất ngờ nhìn cô, trong tư liệu điều tra hình như viết rằng cha cô không có việc làm, hơn nữa lúc cô học cấp 3 đã qua đời. Nghĩ nghĩ một chút, hắn liền lắc đầu không đoán nữa, sau đó liền thấy cô gái nhỏ bên cạnh hơi hơi lộ ra biểu cảm bi ai.
"Hoạt động giải trí duy nhất mà tôi với cha cùng làm..."
Dịch Dao đột nhiên nghiêm giọng, cực kỳ nhàm chán nói, "Là ăn cơm hộp."