Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 59: Không có còn hơn



Lương Diệu Trung không thể tin được mà nhìn Dịch Dao.

"Con ——"

"Diệu Trung!" Ninh Nguyệt Cầm khóc nức nở, "Dao Dao, Dao Dao đã làm rất nhiều thứ vì em rồi, là em nên xin lỗi con bé. Dì, dì không có việc gì, Dao Dao con trở về đi học đi."

Dịch Dao bĩu môi, "Bà biết tôi học năm mấy không?"

Ninh Nguyệt Cầm liền xấu hổ,nghĩ nghĩ, trên mặt càng xấu hổ hơn.

"Thì ra con còn đang đi học à? Học bò lên giường đàn ông như thế nào hả?"

Lương Diệu Trung đi đến bên cạnh Ninh Nguyệt Cầm muốn an ủi bà ấy một chút, nhưng nhiều năm che chở thầm kín làm ông không dám đụng vào bà ấy, cảm xúc rối rắm càng làm ông tức giận hơn, "Nguyệt Cầm, anh vốn dĩ không muốn nói cho em biết, sợ em cảm thấy mất mặt, đau khổ, nhưng bây giờ anh phải nói cho em biết, em không nợ gì con bé hết! Em cho rằng con bé có lòng tốt đến làm trợ lý cho em sao? Nó chỉ muốn mượn cơ hội này để tìm kim chủ giàu có thôi! Nó ——"

"Không thể nào! Dao Dao sẽ không làm chuyện như vậy đâu!"

"Anh chính mắt nhìn thấy, sao lại không thể?"

"Dao Dao......"

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Ninh Nguyệt Cầm, Dịch Dao im lặng một lát, "Bà tin ông ấy, hay là tin tôi."

Cô không biết vì sao mình lại hỏi câu này, cũng không biết mình muốn đáp án gì. Nhưng trước khi đầu kịp suy nghĩ, miệng đã tự động hỏi vấn đề này rồi.

"Dì... " Ninh Nguyệt Cầm nhìn Dịch Dao, lại nhìn sang Lương Diệu Trung bên cạnh, biểu cảm bất lực yếu ớt, thân hình theo bản năng đến gần Lương Diệu Trung hơn một chút.

"A...... Ha ha... " Dịch Dao giống như nhìn thấy một hình ảnh rất hài hước, vừa cười vừa gật đầu, tiếng cười từ từ to dần, cuối cùng không thể kiềm chế được mà ôm bụng cười.

"Dao Dao?" Mặt Ninh Nguyệt Cầm lộ vẻ lo lắng.

"Nguyệt Cầm, em đừng để ý đến con bé nữa, sau này tốt nhất em đừng liên hệ với nó, có người thân như vậy, không có còn hơn! Chuyện Viên Kim anh sẽ giúp em giải quyết, em đừng sợ."

"Diệu Trung, em... "

Người thân như vậy, không có còn hơn.

Không có còn hơn.

A.

Sau một lúc, cuối cùng Dịch Dao cũng bình tĩnh lại, khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt, lấy kịch bản và hợp đồng《 Nguyệt chi âm 》 từ ba lô ra vứt lên trên giường.

"Ninh Nguyệt Cầm, ở trước mộ ba, tôi đã hứa, nhất định sẽ lấy được vai diễn trong《 Nguyệt chi âm 》 cho bà, tôi đã làm được. Còn lại...... giống như chú Lương nói, người thân như tôi, không có còn hơn, cho nên từ nay về sau, tôi hy vọng chúng ta có thể coi như chưa từng có quan hệ gì, cũng không cần có quan hệ gì thêm."

Đeo ba lô lên vai, Dịch Dao bình tĩnh sửa sang lại cổ áo, mắt nhìn thẳng đi về phía cửa phòng.

Lương Diệu Trung cầm lấy hợp đồng trên giường, chỉ liếc mắt một cái đã rất ngạc nhiên, "Nguyệt Cầm, con bé...... nó và em rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Nó...... Con bé là con gái của em...... Con gái ruột mà em chưa từng ôm, chưa từng thương, chưa từng dạy, chưa từng quan tâm..."

6 giờ chiều, ngày 27 tháng 11, ánh nắng chiều rực rỡ.

Có lẽ đã suy nghĩ đến sở thích khỏa thân lạ lùng của Tùy Nhược Thủy, ông chủ của hắn chọn phòng cực kỳ tốt, nhìn ra ngoài phía ban công, ánh mắt hướng thẳng đến chân trời, hoàng hôn ánh vàng rực rỡ, lúc ẩn lúc hiện. Dịch Dao chớp chớp mắt, để hai mắt bớt đau đớn, một lát sau, lại nhìn về phía ánh sáng dày đặc nhưng lặng lẽ giấu đi tất cả cảm xúc.

Con người thật sự là một động vật rất kỳ quái.

Rõ ràng cô không đau buồn, không khổ sở, thậm chí cảm thấy rất nhẹ nhàng rất vui sướng, vì sao thân thể lại khác, không còn một chút sức lực nào, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh từ nhỏ đến lớn, ngày ngày tháng tháng, cho dù cô cố gắng như thế nào, tập luyện đến mức kiệt sức, đếm từ 1 đến mấy ngàn vẫn không thể nào ngủ được.

Cạch!

Sau hai ngày, lần đầu tiên cửa phòng truyền đến tiếng động. Dịch Dao đỡ cửa sổ sát đất đứng dậy, đưa lưng về phía ánh nắng chiều, gương mặt nhìn về phía người đàn ông cao lớn vừa vào cửa.

Người đàn ông mặc áo khoác màu đen quần trắng, dáng người với tỉ lệ hoàn mỹ ăn mặc đơn giản mà vô cùng hấp dẫn, đường nét khuôn mặt không thể bắt bẻ, đôi mắt màu xanh sâu thẳm khác với đôi mắt của đa số những người Đông Phương, tóc nâu tùy ý xõa tung, chỉ xét điều kiện ngoại hình, đây là một người đàn ông từ mũi chân đến ngọn tóc đều cực kỳ phù hợp với thân phận người mẫu của mình.

"Chào!" Dịch Dao mệt mỏi chào hỏi.

Hình như cảm thấy Dịch Dao khác thường, Tùy Nhược Thủy không giống như bình thường vừa tới cửa đã bắt đầu cởi quần áo, mà đứng ở tại chỗ nhìn chăm chú Dịch Dao một lát —— rồi mới bắt đầu cởi đồ.

Chờ đến lúc hắn cởi chỉ còn một chiếc quần lót tam giác cuối cùng, Dịch Dao lại lên tiếng một lần nữa ——

"Anh có thể ôm tôi không?"

Nếu như làm tình, làm cho cơ thể mệt mỏi, chắc là có thể ngủ.

Người đàn ông đã cởi quần lót được một nửa dừng lại ngay giữa bờ mông săn chắc.

Một vầng sáng u ám nhè nhẹ phát ra từ trên cơ thể người đàn ông, lan đến dáng người mảnh khảnh đứng dưới ánh mặt trời của cô.

"Rột rột......"

Ặc...... Dịch Dao cúi đầu nhìn bụng, nhớ lại lần cuối cùng cô ăn cái gì đó là khi nào.

Người đàn ông cởi trần nửa người mặc lại quần lót, vải dệt mỏng manh bao bọc dáng người "trước lồi sau vểnh" của hắn.

"Tôi đói bụng."

"Ha ha......" Đúng lúc, cô cũng vậy. Dịch Dao nuốt nước miếng, đi vào phòng bếp.

Nửa tiếng sau, người đàn ông ăn xong trước buông chén đũa, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Dịch Dao.

"Chưa ăn no thì nói, trong nồi còn có cơm." Dịch Dao xấu hổ chỉ chỉ đến phòng bếp.

Người đàn ông liếc nhìn nhìn chén cơm trống không trong tay Dịch Dao, mở miệng nói: "Có muốn mở hàng không?"

Dịch Dao suy nghĩ, theo thói quen trả lời, "Có thể bắt đầu rồi hả?"

"Có thể." Người đàn ông trả lời.