Thấy Lương Diệu Trung đi đến, Thái Tiểu Đông biết lỗi mà nhìn Dịch Dao, Dịch Dao liền nhìn lại cô ấy với vẻ mặt không sao.
"Cô đi ra ngoài trước đi." Lương Diệu Trung nói với Thái Tiểu Đông.
Dịch Dao cúi đầu chơi game trong di động, coi Lương Diệu Trung như không khí. Lương Diệu Trung tìm cô lại sợ cô không chịu gặp ông, nên mới lừa chị Tiểu Thái để chị ấy kêu cô tới đây, nhưng chị Tiểu Thái lại nói sự thật với cô, cô cũng không muốn chị ấy khó xử, nên chỉ có thể tới đây một chuyến, nhưng đây cũng sẽ là lần duy nhất.
Lương Diệu Trung cầm hợp đồng trong tay đặt lên bàn trà trước mặt Dịch Dao.
"Mẹ con đã chọn được nhân vật rồi, con......"
Dịch Dao bĩu môi, không muốn nhiều lời. Thời gian thật đúng lúc, Lý Duật kêu cuối tháng phải trả lại hợp đồng, hôm nay là ngày 30, chắc là chuyện của Viên Kim Sự đã giải quyết thuận lợi rồi.
Dịch Dao tắt điện thoại, cầm lấy hợp đồng, đứng lên, "Hợp đồng con sẽ đưa đến Nguyên Thái, nhưng sau khi làm xong chuyện này, con hy vọng chú Lương đừng bởi vì chuyện của Ninh Nguyệt Cầm mà tới tìm con nữa. Cho dù chú tới tìm con, con cũng sẽ không đến."
Sắc mặt Lương Diệu Trung phức tạp mà nhìn Dịch Dao, "Con... con không nên giận mẹ của con, nhiều năm rồi lòng tự trọng của bà ấy vẫn rất cao, nhưng bởi vì giao tiếp không tốt nên đã đắc tội không ít người, cho nên con đường sự nghiệp mới khó khăn như vậy.
Lần này bà ấy xảy ra chuyện, hoàn toàn là do《 Nguyệt Chi Âm 》, bởi vì đó là tác phẩm của cha con, con cũng nên hiểu cho bà ấy."
"Chú Lương, lòng tự trọng của Ninh Nguyệt Cầm cao, đó là do thái độ sống của bà ấy, không phải vì con; bà ấy giao tiếp không tốt đó là khuyết điểm của bà ấy, không phải con sai; bà ấy xảy ra chuyện, là do bà ấy dễ tin người lại không trả giá nổi, càng không liên quan đến chuyện của con, vì sao con phải hiểu cho bà ấy? Đương nhiên, nếu chỉ là "hiểu", con sẽ "hiểu", nhưng chú đừng trông cậy vào việc con "hiểu" mà mong con sẽ hy sinh vì bà ấy, con không có rẻ rúng như vậy." Dịch Dao nghiêm mặt nói.
"Nhưng..." Lương Diệu Trung nhìn hợp đồng trong tay cô, "Vì vai diễn này con đã hy sinh nhiều như vậy, nếu Nguyệt Cầm phải ở tù, những chuyện con làm lúc trước chẳng phải đều uổng phí hết sao?"
"...... Nếu chú cực khổ nấu một bàn đồ ăn, kết quả gia vị lại hết hạn, ăn vào sẽ bị tiêu chảy, chú có vì sợ lãng phí mà ăn luôn không?"
"Chuyện này......"
"Con sẽ không, con sẽ đem đồ ăn và gia vị ném bỏ tất cả."
"Nhưng —— nhưng bà ấy là mẹ của con! Không phải là gia vị gì hết!"
Dịch Dao cười, "Nhưng sự thật là, trong cuộc sống của con, gia vị còn quan trọng hơn bà ấy một chút."
Nhìn cô gái cười nhạt rời đi, lần đầu tiên Lương Diệu Trung phát hiện chính mình hoàn toàn nhìn không thấy một cô gái chỉ hơn hai mươi tuổi. Rốt cuộc là ông già rồi, hay là cô gái này.... khác hẳn với những người thường.
Cao ốc Minh Khiêm.
Triệu Dũng vừa hút thuốc vừa nhìn danh sách trong tay, chỉ còn một tháng nữa đã bắt đầu quay rồi, kế hoạch là vào tháng sau phải cho mấy diễn viên huấn luyện lần đầu tiên ba tuần, cho nên hôm nay phải quyết định danh sách, thông báo các diễn viên lịch trình hàng ngày, sắp xếp lịch huấn luyện, nhưng mà...
Nhìn cái tên được chọn trên cột nữ hai, Triệu Dũng thực sự có chút do dự. Ngày hôm qua An tiên sinh đã lâu không xuất hiện đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, kêu hắn sắp xếp cho Dịch Dao một vai diễn, cố gắng tốt một chút.
Thật ra hắn hiểu tại sao An tiên sinh không trực tiếp đi tìm Lý Duật, dù sao trước kia An tiên sinh cũng đã từng hứa với Lý Duật sẽ không can thiệp vào chuyện tuyển diễn viên, bởi vậy hắn cũng khó sắp xếp.
Đương nhiên phải nể mặt An tiên sinh, nhưng nhân vật quan trọng thì hình tượng phải thích hợp, trừ nữ chính, cũng chỉ có nữ hai và nữ bốn, nữ bốn lời thoại không nhiều lắm, nữ chính Lý Duật đã nhắm vào Lạc Thanh, chỉ có thể chọn nữ hai, nhưng dựa vào tính tình kiêu ngạo của Lý Duật, có nể mặt An Kinh Vĩ hay không cũng chưa biết được.
Làm như thế nào? Hỏi ý của Lý Duật trước rồi tính sau.
Triệu Dũng vừa mới chuẩn bị đứng dậy, tiếng đập cửa đã vang lên.
"Mời vào."
Dịch Dao cầm hợp đồng đẩy cửa vào.
"Triệu đạo diễn." Dịch Dao hơi khom người gật đầu.
"Là Dịch tiểu thư hả, có chuyện gì sao?" Nôn nóng như vậy? Hôm qua mới tới chào hỏi, hôm nay đã tới hỏi kết quả rồi? Triệu Dũng cười cười với Dịch Dao, đưa tay lặng lẽ lật úp danh sách đặt trên bàn xuống.
"Tôi tới đưa hợp đồng."
Nhìn cái tên xa lạ trên hợp đồng, Triệu Dũng hơi bất ngờ, nhưng thấy Lý Duật ký tên, cũng chỉ là một nhân vật không quan trọng, hắn cũng không để ý lắm. Dịch Dao đi rồi, hắn điều chỉnh lại danh sách một chút, in lại một lần nữa.
"Vẫn còn đang đọc kịch bản à?" Thấy Lý Duật ngồi ở trước cửa sổ sát đất, hai chân gác lên ghế sô pha, bản thảo trên đùi phản chiếu ánh mặt trời, giống như mặt gương làm khuôn mặt anh tuấn của Lý Duật càng tinh tế nhu hòa hơn, Triệu Dũng trêu chọc, "Bản thảo kịch bản của cậu hoàn mỹ đến độ có thể xuất bản luôn rồi đó, cậu tính đổi nghề làm biên kịch à?"
Lý Duật liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay Triệu Dũng, suy nghĩ một chút rồi khép bản thảo lại.
"Xem đi." Triệu Dũng nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra trong lòng vẫn hơi hồi hộp. Khi đông người, đặc biệt là lúc có phụ nữ thì không cảm thấy được, chỉ cảm thấy Lý Duật vẫn là một minh tinh, nhưng khi ở riêng, khác biệt một trời một vực, khí thế trên người tên này ngày càng dày đặc, không thua kém gì với mấy người đạo diễn dày dặn kinh nghiệm.
Sau khi nhìn thấy tên Dịch Dao trên chỗ nữ phụ, Lý Duật cười lạnh, không nói gì cả.
"Về phần Dịch Dao......" Triệu Dũng muốn giải thích một chút.
"Cô ấy tới đưa hợp đồng khi nào?" Lý Duật hỏi.
"A? Vừa mới tới, đây là mới điều chỉnh lại."
"...... trước tiên cứ như vậy đi." Lý Duật cầm chìa khóa xe lên, đứng dậy.
Mười phút sau, một chiếc Ferrari màu cam chói mắt ngừng ở bên cạnh trạm xe buýt.
Cửa bên ghế phụ mở ra, Lý Duật mang kính râm nói vọng ra bên ngoài: "Dịch Dao, lên xe."