Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 74: Không thể thay thế (An Kinh Vĩ - Hơi H)



Trong phòng tối, chỉ có ánh sáng màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông, hắn ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt sắc bén như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, dục vọng nồng đậm chất chứa trong đôi mắt, sống mũi cao thẳng phản chiếu ánh sáng, có một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng lên xuống, động tác dưới tay càng làm thân thể run rẩy căng chặt hơn.

Lửa nóng dưới thân sưng to như sắp nổ mạnh, tự mình loát chẳng những không thể giải tỏa dục vọng, ngược lại càng làm cho thể xác và tinh thần nóng nảy hơn!

Trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp như dã thú, tay nắm chặt như muốn tự hành hạ bản thân, dục vọng trong cơ thể không chỗ giải quyết càng bộc phát mạnh mẽ hơn, giống như vô số quả bom nổ trong máu xương, mọi thứ vỡ nát đều bị giam chặt trong lớp da này, khiến hắn muốn chọc thủng vào lỗ trên cơ thể để nội tạng, máu thịt đều nổ tung!

Bắn không ra, giải thoát không được —— Bang!

An Kinh Vĩ tức giận đập nát chiếc điện thoại trong tay

Hắn muốn người! Một người sống sờ sờ! Người nữ nhân mà hắn muốn nghiền nát và nuốt chửng vào bụng!

"Kinh Vĩ?" Giản Vân Dao ở cách vách nghe thấy tiếng động, gõ cửa phòng hỏi.

Trong mắt lóe lên một chút u ám, An Kinh Vĩ đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng ra.

"......" Ánh mắt hung ác u ám của người đàn ông khiến Giản Vân Dao rùng mình lùi về phía sau nửa bước, mùi vị nam tính nồng đậm bay ra từ áo ngủ của vị hôn phu. Giản Vân Dao nhìn xuống dưới thân An Kinh Vĩ, áo ngủ vén cao làm lộ ra tất cả.

Giản Vân Dao nuốt nuốt cổ họng khô khốc khó chịu, cô biết mục đích An lão kêu cô đến sống ở nhà họ An, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với dục vọng trần tr/ụi của An Kinh Vĩ, cô......

"Cút!"

Rầm!

Cửa phòng nặng nề đóng lại trước mặt, nhưng Giản Vân Dao lại thở phào nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng.

"Có chuyện gì vậy?" Khang Dịch vừa mặc áo ngủ vừa bước tới hỏi.

Quay đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ của Khang Dịch, hốc mắt Giản Vân Dao chua xót, "Không sao." Cô quay đầu lại bước nhanh về phòng mình.

"......" Nhìn bóng lưng gầy yếu của Giản Vân Dao, mặt Khang Dịch lộ vẻ do dự.

Một người là thanh mai trúc mã, một người là bạn tốt từ thời tiểu học, một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, không ai có thể đưa ra ý kiến phản đối.

Theo như lời Dao Dao đã nói, kết hôn với Kinh Vĩ ít nhất cô ấy không cần phải đối mặt với mối quan hệ gia đình phức tạp, không cần phải xử lý vấn đề mẹ chồng nàng dâu; chuyện duy nhất cần phải chú ý chính là vấn đề tình nhân của Kinh Vĩ, thậm chí cô còn coi đây là một trò để tiêu khiển.

Nhưng nếu đó không phải là tình nhân thì sao?

Ánh mắt Kinh Vĩ nhìn nữ nhân lúc chiều tràn đầy sự chiếm hữu, cảm xúc mãnh liệt khi đối với cô, nếu chỉ là quan hệ thể xác thuần túy thì sẽ có phản ứng đó không?

Nếu Kinh Vĩ thật sự yêu nữ nhân kia, Dao Dao sẽ giải quyết như thế nào?

Mười phút sau.

Triệu Dũng lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức một lần nữa, vừa chửi thầm vừa liếc mắt nhìn màn hình —— một số điện thoại bàn xa lạ.

Kệ nó.

Ngay lập tức, tiếng chuông lại vang lên.

"** tám đời tổ tông nhà mày! Có biết bây giờ mấy giờ không!" Túm điện thoại, Triệu Dũng chửi ầm lên.

"...... Tổ tiên tám đời nhà tôi chỉ có cha tôi còn sống, anh có muốn không?" Giọng nói lạnh lùng của An Kinh Vĩ phát ra từ điện thoại.

Triệu Dũng giật mình toát mồ hôi lạnh, cơn buồn ngủ biến mất tiêu. "Tiểu tổ tông" của hắn! Sao lại gọi điện thoại tới đây? Lúc trước không phải gọi di động tới sao? Sao bây giờ lại đổi điện thoại bàn rồi?

"An tiên sinh! Xin lỗi, xin lỗi! Tôi ngủ quên mất! Anh đừng trách! Anh...... có muốn dặn dò gì nữa không?"

"......"

Không có lên tiếng. Triệu Dũng nhìn di động, vẫn còn đang kết nối mà.

"Gửi ảnh chụp lại một lần nữa."

"A? Dạ! Vẫn gửi di động sao?"

"Chuyển, phát, nhanh!" An Kinh Vĩ cắn răng nói.

"Dạ dạ dạ!"

Sau khi cúp điện thoại, sau lưng Triệu Dũng toát mồ hôi lạnh, vội vàng rời khỏi giường. Mấy tiếng trước, An Kinh Vĩ đã gọi điện thoại tới kêu hắn gửi ảnh chụp hôm nay của Dịch Dao, hắn gọi mười tám cuộc liên tiếp mới tìm được nhiếp ảnh gia lấy ảnh chụp gửi qua cho "tiểu tổ tông" đó. Ai ngờ giờ này lại muốn lần nữa!

Muốn nhiều như vậy để ăn khuya hả?

Khi chuẩn bị gửi ảnh, Triệu Dũng thuận tiện lật xem mấy ảnh gốc chưa được chỉnh sửa. Trên ảnh là một nữ nhân với đường cong quyến rũ trên chiếc ghế da hổ, hình ảnh tương phản giữa mỹ nhân và dã thú vô cùng đặc biệt, khuôn mặt của cô gái trẻ trung xinh đẹp, cô gái trang điểm ngọt ngào lộng lẫy, đôi mắt gợn sóng quyến rũ phong trần, dưới vẻ ngoài hấp dẫn che giấu sự phẫn nộ cùng tức giận.

Toàn bộ bức ảnh vừa gợi cảm vừa nguy hiểm, kích thích ham muốn chinh phục từ trong xương cốt của người đàn ông.

Cái này...... đừng nói An thiếu lấy ảnh chụp để tự xử chứ?

Ha ha......

Ngày 11 tháng 12, trời âm u.

Dịch Dao cắn răng đi vào trung tâm huấn luyện, nhìn trong phòng khách không có người đàn ông nào đó, cô liền nhẹ nhõm.

Một ngày huấn luyện, hai ngày đến phòng làm việc, sắp xếp thời gian rất vừa vặn hợp lý, sau khi lấy được tài liệu sẵn có, hoạt động của phòng làm việc cũng tốt hơn nhiều, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không có nhiều tác dụng, chờ sau khi Tiểu Sách giao hết mấy mini game trong tay, mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo, đầu tiên bọn họ phải dọn ra khỏi nhà kho trước, không nên chiếm dụng tài sản của câu lạc bộ.

Cô cầu mà không được. Cô thật sự không biết rốt cuộc cô đã dẫm phải cái đuôi nào của An Kinh Vĩ nữa, hắn lại chờ ở dưới ký túc xá! Cho dù có người nói cô không còn ở ký túc xá nữa, hắn vẫn không thèm để ý đến ánh mắt của đám nữ sinh xung quanh ngồi đợi một hồi lâu, đến khi bảo vệ tới mới lái xe rời đi.

Hắn muốn chơi, cô tiếp đãi. Chỉ cần không phải ở trường học, chỗ nào cũng được.

Không thấy An Kinh Vĩ, nhưng cô lại gặp Ninh Nguyệt Cầm ở trung tâm huấn luyện, lúc đó Tô Mỹ Mỹ cũng ở đó, hình như đang châm chọc mỉa mai Ninh Nguyệt Cầm gì đó đã tìm lại cảm giác ưu việt.

Lúc cô đi qua, rõ ràng Tô Mỹ Mỹ thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn gắng gượng hừ một tiếng với vẻ mặt kiêu ngạo rồi rời đi.

"Dao Dao!" Nhìn thấy Dịch Dao xuất hiện, Ninh Nguyệt Cầm không giấu được sự kích động.

Bước tới chỗ Ninh Nguyệt Cầm, cả thể xác và tinh thần của Dịch Dao đều bình tĩnh, "Đối với bà, tôi đã làm tất cả những gì tôi phải làm, có thể nắm lấy cơ hội lần này hay không, tương lai sống như thế nào là tùy thuộc vào bà. Người sẵn lòng giúp đỡ bà, người bà có thể dựa vào, người đó sẽ không phải là tôi."

"...... Dì biết." Ninh Nguyệt Cầm chăm chú nhìn Dịch Dao, vừa dịu dàng vừa kiên quyết nói, "Dì biết dì không có tư cách nói gì hết, dì đã nợ con quá nhiều rồi... cả đời này đều là dì liên lụy đến người khác, nhưng lần này, dì nhất định sẽ không làm con thất vọng!"

"Không..." Dịch Dao lắc đầu, "Bà nghĩ sai rồi, tôi đối với bà không có bất kỳ "hy vọng" gì cả. Nếu có, chỉ cũng có một cái, chính là hy vọng bà biết, bây giờ, bà là bà, tôi là tôi, không liên quan gì nhau."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nguyệt Cầm trắng bệch, đôi môi mỏng manh mấp máy một chút, gật gật đầu, đôi mắt mềm mại lóe lên chút ánh nước.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương hại của Ninh Nguyệt Cầm từ xa, Tô Mỹ Mỹ hung hăng trừng mắt vừa chán ghét vừa ghen tị, nhưng vẫn kiêng kị liếc nhìn Dịch Dao, trợn mắt rời đi.

Ngoại trừ một vài diễn viên chính, việc đào tạo các diễn viên phụ cũng đã bắt đầu từ một tuần trước, lần này cô chỉ tới đây chụp ảnh và lấy một ít tư liệu. Mặc dù cô không quan tâ/m đến Ninh Nguyệt Cầm, nhưng lúc trước kêu Nina trở về cô đã lấy cớ là làm trợ lý cho Ninh Nguyệt Cầm, cho nên trước khi khởi động quay cô vẫn phải giới thiệu Nina cho Ninh Nguyệt Cầm.

Khóa học ngắn hạn Nina đăng ký chỉ có hơn mười ngày, tranh thủ lúc quay phim, Nina cũng có thể tìm cơ hội thử tay nghề, xem xét tình hình sau đó mới quyết định.

Con người chỉ cần còn có chuyện làm, còn có hứng thú, có cảm giác thành tựu, thì vẫn có thể sống tiếp.

Khi tới giờ cơm trưa, di động lại vang lên.

Dịch Dao ngẩn người, nhận điện thoại.

"Tôi đã trở về."

"...... Ừm."

"Tôi có thể ngủ với em không?"