Sáng sớm, khi Khang Dịch bước ra khỏi phòng ngủ, quay đầu lại nhìn thấy An Kinh Vĩ đứng ngay cửa phòng ngủ cho khách bên cạnh. Đôi mắt An Kinh Vĩ ngày hôm qua chỉ hơi đỏ một chút, nhưng bây giờ... toàn bộ hốc mắt bên trái đều đã ngả xanh tím, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai có thể so với thần tượng bây giờ trông rất buồn cười.
Khang Dịch nhịn cười trong lòng, thầm than thở cô gái kia xuống tay tàn nhẫn thật, lên tiếng, "Cậu đợi một chút, để tôi nói chuyện với cô ấy lần nữa."
Thấy An Kinh Vĩ vẫn lạnh lùng không nhúc nhích, Khang Dịch nói thêm, "Đừng ép cô ấy quá chặt, không lẽ cậu thật sự muốn cô ấy tự hại mình hay là cùng với cậu "ngọc nát đá tan" sao?"
An Kinh Vĩ liếc mắt nhìn Khang Dịch một cái, thu lại bàn tay đang giơ lên, nắm chặt thành nắm đấm rồi xoay người xuống lầu.
Cốc cốc cốc!
"Dịch tiểu thư, cô tỉnh dậy chưa?"
Chỉ một lát sau, Dịch Dao mở cửa phòng ra, lạnh lùng nhìn Khang Dịch, xoay người quay vào phòng.
Chiều hôm qua cô bị An Kinh Vĩ đánh bất tỉnh mang về đây, sức lực của nữ nhân luôn yếu thế, mà thân thủ của An Kinh Vĩ thân thủ gần như là chuyên nghiệp, cô thật sự đánh không lại.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Khang Dịch mỉm cười nói.
Thấy Dịch Dao không trả lời, Khang Dịch biết điều đi vào chủ đề chính, "Cô suy nghĩ thế nào?"
Suy nghĩ...... Dịch Dao trầm ngâm một lát.
Tối hôm qua sau khi tỉnh lại, cô cho rằng chờ đợi mình sẽ là màn tra tấn và chà đạp thảm thiết, nhưng người đàn ông tên Khang Dịch này lại được người giúp việc đưa đến đây.
Hắn kêu cô bình tĩnh trước rồi nói chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết khác, nói hắn sẽ khuyên nhủ An Kinh Vĩ, bảo cô suy nghĩ những điểm giới hạn của mình, sau đó hôm nay lại nói chuyện với An Kinh Vĩ, cố gắng để đạt được một hiệp ước cả hai bên đều có thể chấp nhận được.
A...... Đây là suy nghĩ của những người đẳng cấp.
Haha, ta muốn bắt nạt ngươi, nhưng ngươi chỉ có thể nói ra mức độ tối đa ngươi chịu đựng để người khác bắt nạt ngươi là bao nhiêu, để ta xem có thể chấp nhận được không.
Vô sỉ đúng không?
Nhưng đây là thực tế, chính là quy luật sinh tồn trần trụi, tôn nghiêm đến từ thực lực, cá lớn nuốt cá bé.
Điểm giới hạn của cô......
Đi theo Khang Dịch xuống lầu đến nhà ăn, An Kinh Vĩ và Giản Vân Dao đang ngồi ăn cơm, đám người hầu đi rất nhẹ nhàng, toàn bộ nhà ăn trừ tiếng muỗng đũa ngẫu nhiên va chạm phát ra tiếng hầu như không nghe thấy âm thanh khác, trong không khí vắng vẻ giống như có thể nghe thấy tiếng hít thở của kim loại, lạnh lẽo, trống rỗng.
Khang Dịch ga lăng kéo ghế ra cho Dịch Dao, "Ăn chút đồ trước đi." An Kinh Vĩ liếc nhìn động tác của Khang Dịch nhưng vẫn không hé răng.
Tối hôm qua chỉ ăn một cái hotdog, Dịch Dao thật sự hơi đói, sau khi nhìn các kiểu đồ ăn sáng kiểu Tây trên bàn, Dịch Dao rót một ly sữa bò trước, tay trái cầm sandwich gấp đôi lại đưa vào trong miệng, động tác thoải mái lưu loát, nhưng chắc chắn không hề tao nhã.
Chưa đến một phút, Dịch Dao đã ăn xong hai miếng sandwich, cầm lấy khăn ướt lau tay, vừa ngẩng đầu, đã thấy ba người kia như bị ấn nút tạm dừng chăm chú nhìn cô.
"......" Dáng vẻ của cô hình như cũng không mất mặt lắm mà.
"Cô......ăn xong rồi sao?" Khang Dịch hỏi.
"Ừm."
An Kinh Vĩ buông dao nĩa xuống, Giản Vân Dao thấy thế cũng dừng ăn, kêu người hầu dọn hết đồ ăn trước mặt trên bàn xuống.
Khang Dịch cúi đầu nhìn bữa ăn phong phú trên bàn, lòng rối bời.
"Anh cứ từ từ ăn, đừng sốt ruột." Dịch Dao bình tĩnh nói.
Khang Dịch dở khóc dở cười, cô không nhìn thấy tên anh em bên cạnh hắn đã tức muốn xốc bàn rồi hả? Sao hắn có thể tiếp tục ăn nữa? Cô là con gái sao lại ăn nhanh như vậy chứ!
Cam chịu số phận mà buông dao nĩa xuống, Khang Dịch nhìn Giản Vân Dao vẻ mặt lạnh lùng ở đối diện bàn ăn, "Chúng ta đến thư phòng nói chuyện đi."
An Kinh Vĩ lập tức đứng dậy, dẫn đầu đi lên thư phòng, Khang Dịch làm động tác "mời" với Dịch Dao, sau khi rời đi trước, quay đầu nhìn lại Giản Vân Dao một lần nữa, muốn nói lại thôi.
Hắn biết Kinh Vĩ chưa bao giờ đặt Giản Vân Dao ở trong lòng, thậm chí dưới góc độ của Kinh Vĩ, Dao Dao chỉ là một công cụ An lão dùng để khống chế theo dõi cậu ấy, nhưng... hắn có thể làm cái gì? Hắn nên nói cái gì bây giờ?
Hắn không biết.
Buồn cười chính là, hắn là một người thậm chí còn không biết mình nên làm gì, lại ở đây làm trung gian điều hòa quan hệ của người khác.
Trong thư phòng.
An Kinh Vĩ vẻ mặt âm trầm ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn hai chân gác lên nhau, Khang Dịch và Dịch Dao ngồi cách đó không xa trên chiếc ghế sô pha thấp cạnh tường.
Ánh mắt An Kinh Vĩ nhìn về phía Dịch Dao giống như muốn cắn nuốt cô, lại nhìn Dịch Dao vẻ mặt lạnh lùng nhạt nhẽo của cô, Khang Dịch cực kỳ đau đầu, não hắn úng nước rồi mới muốn xen vào chuyện này.
Nhưng nhớ lại mấy lời bình tĩnh kiên quyết ngày hôm qua cô gái này nói, hắn gần như có thể đoán trước kết cục thê thảm của anh em mình nếu cứ tiếp tục như thế này,
"Dịch tiểu thư, cô có thể nói ra suy nghĩ của cô."
Đón nhận ánh mắt mang tính xâm lược của An Kinh Vĩ, Dịch Dao lạnh nhạt nói, "Tôi muốn biết ý kiến của anh An trước."
"...... Kinh Vĩ."
Ý kiến của hắn? Hắn không có bất kỳ ý kiến gì hết! Nếu như thao cô cũng tính là ý kiến. "Tôi không có ý kiến gì hết, nếu em ấy không vâng lời, tôi sẽ dùng cách của mình."
Dịch Dao cắn chặt răng, nghiêng khuôn mặt nhỏ về phía hắn.
Vết sẹo hồng nhạt trên khuôn mặt nhỏ đập vào mắt, "Mặt của em sao vậy?"
Dịch Dao giơ tay sờ sờ, "Nếu một vết sẹo có thể đánh bại thú tính của anh, tôi không ngại vẽ thêm vài cái."
"Em dám!" Trái tim An Kinh Vĩ co rút lại, giọng nói tàn nhẫn giống như ma vương giáng thế, "Nếu em dám để tôi nhìn thấy một vết thương nhỏ nào trên người em nữa, tôi sẽ khiến cho bạn của em bị cưỡng hiếp tập thể ——"
Khóe mắt Dịch Dao như muốn nứt ra, thân hình nhỏ nhắn nhanh lẹ nhào tới chỗ An Kinh Vĩ như một con báo, không biết khi nào trong tay đã cầm một cây bút máy hung hăng đâm về phía đôi mắt hắn!
Giống như đã đoán được phản ứng của cô, An Kinh Vĩ chính xác nắm lấy cổ tay cô, cánh tay trái giơ ra ôm cô vào trong lòng.
"Kinh Vĩ! Buông cô ấy ra!" Khang Dịch sốt ruột hô lớn. "Nếu cậu muốn tiếp tục đùa chết cô ấy thì cứ tiếp tục đi!"
Sau một lúc lâu, tham lam hít lấy hương thơm quyến rũ trên người cô, An Kinh Vĩ không cam lòng buông Dịch Dao ra.
Dịch Dao chuẩn bị cá chết lưới rách với hắn liền sửng sốt, trong lòng chợt lóe lên một tia sáng. Dã thú như An Kinh Vĩ thật sự sẽ nghe lời người khác sao? Đúng vậy, hắn sẽ.
Không phải An Lục Thiên dùng sự nghiệp của An Kinh Vĩ làm cái roi để khống chế hắn sao? Vậy cái roi của Khang Dịch là gì?
Cô sao?
An Kinh Vĩ sẽ quan tâm đến tính mạng cô? Không muốn con mồi chết trước khi chơi đùa sao?
Haha...... đột nhiên Dịch Dao rất muốn cười. Đối mặt với loại người quyền thế máu lạnh tàn nhẫn như An Kinh Vĩ, cô luôn rất bất lực, bởi vì cô không có lợi thế gì để chống lại hắn, những thứ có thể nghĩ đến đều là mấy lựa chọn cực đoan bất đắc dĩ.
Nhưng bây giờ... lại có người nói cho cô biết, cô là lợi thế có thể dùng, mà lợi thế này chính là tính mạng của cô.
Vừa đáng buồn và đáng cười.
Nhưng đối với những thứ như "lợi thế", có còn hơn không!
Dịch Dao nhìn chằm chằm An Kinh Vĩ, bước lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách rồi nhanh chóng chạy về phía ban công.
"Dịch Dao!" Khang Dịch kinh hãi.
Vẻ mặt An Kinh Vĩ trắng bệch.
"Đừng tới đây!" Xoay người bước lên ban công, dẫm lên phần rìa bên ngoài ban công, Dịch Dao tràn đầy tuyệt vọng, "An Kinh Vĩ! Tôi nói rồi, nếu anh là đàn ông thì nhắm vào tôi! Đừng liên lụy đến những người khác! Anh không phải đàn ông ——"
"Từ từ! Đừng làm chuyện ngu ngốc! Cậu ấy sẽ không làm gì bạn bè của cô đâu! Tôi đảm bảo! Kinh Vĩ! Nói chuyện!"
"...... Em nhảy đi, nếu không chết, tôi sẽ làm em sống không bằng chết!" Cơn đau trong lòng ngực làm cả người hắn cứng đờ, mỗi lời hắn nói ra, dường như có vô số lưỡi dao sắc bén từ cổ họng cắm vào thân thể, làm ngũ tạng tan vỡ nát bét.
Quả nhiên...... Dịch Dao hừ lạnh, sao cô có thể mong chờ người đàn ông này thật sự quan tâm đến sống chết của con mồi chứ?
"Nhưng nếu bây giờ em leo vào trong, tôi sẽ cho phép em nói điều kiện với tôi."