Nửa đêm, Dịch Dao bị đánh thức bởi sự rung chuyển kịch liệt xung quanh.
Động đất!
Đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt, người lập tức bật dậy, định trèo ra khỏi giường... mới phát hiện sự rung chuyển không phải do thiên tai mà là do con người làm ra.
Tùy Nhược Thủy lại bị chuột rút. Không lẽ hắn còn đang phát triển chiều cao? Cô chỉ nghe nói con trai hay bị chuột rút trong thời kỳ phát triển, nhưng Tùy Nhược Thủy cũng hơn 20 rồi... không lẽ hắn dưới 20? Người phương Tây trưởng thành sớm, vậy, đừng nói hắn còn vị thành niên chứ!
Da đầu Dịch Dao như muốn nổ tung! Cho dù cô ham muốn tình dục như thế nào, nhưng cô không muốn dính líu đến trẻ em vị thành niên đâu.
"Ừm......" Người đàn ông trần truồng bị chuột rút rên lên một tiếng.
Phí công giúp Tùy Nhược Thủy hết bị chuột rút, đúng lúc hắn cũng tỉnh dậy, làn da trắng như sứ trong bóng đêm cực kỳ chói mắt, đôi mắt thâm thúy không nhìn ra cảm xúc, Dịch Dao chỉ mơ hồ cảm thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình, cô cúi đầu nhìn nội y còn sót lại trên người mình, kéo chăn lên che.
"Anh bao nhiêu tuổi?"
Tùy Nhược Thủy suy nghĩ một lúc, "26."
Dịch Dao thở phào nhẹ nhõm, ngả lưng xuống gối.
Đối với chuyện ngủ trên cùng một cái giường với Tùy Nhược Thủy, cô không có bất kỳ suy nghĩ gì hết. Không xấu hổ, không ngượng ngùng, giống như chuyện này chỉ bình thường như ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau, không cần kinh ngạc.
Loại thuộc tính "không bình thường" này, thì ra cũng có thể bị lây hả?
Tên con lai trần trụi không bình thường đột nhiên nghiêng người, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên eo cô. Cô không chống cự một chút nào, thân thể cũng đề phòng mà thả lỏng. Ngay sau đó tên đàn ông lõa thể dùng sức một chút, kéo cô vào trong lòng ngực hắn.
Vai rộng thẳng thắp, lồng ngực rộng lớn đủ không gian để cô tạm thời trốn tránh, ngửi mùi hương cỏ cây dễ chịu trên người hắn, cô nâng cánh tay nhẹ nhàng ôm hông hắn, tâm trạng vô cùng yên bình.
Chỉ tiếc, chút yên bình này rất nhanh đã bị gián đoạn bởi một cây gậy nóng như lửa trên bụng nhỏ của cô.
"Hôm nay không được."
"Ừm."
"...... Anh hãy tìm một cô bạn gái, nhân tiện còn có thể luyện khẩu ngữ." Cô tốt bụng đưa ra kiến nghị.
"Sẽ phun."
Phun? Ói?? Dịch Dao không hiểu, cũng không muốn hỏi tới. Cô chỉ biết, hiện tại, Tùy Nhược Thủy làm làm cô thấy thoải mái, an tâm.
Thật ra nhớ lại, mỗi lần tới chỗ này của hắn, mỗi lần ở chung với hắn, tuy rằng thật sự hắn rất kỳ quái, hành vi, tính cách khác hẳn người bình thường, nhưng không thể phủ nhận sự thật là, hắn làm cô thấy rất thoải mái.
Ở cái thế giới mà người với người giao tiếp với nhau theo bản năng, họ đều có ba phần đề phòng, hai phần căng thẳng và một phần dò xét, sự tồn tại của hắn đối với cô mà nói giống như... mèo.
Cô nhịn không được cười cười, càng nghĩ càng cảm thấy giống, một con mèo coi cô là nhân viên hốt cứt mèo, bất đồng ngôn ngữ, thích khỏa thân, khi thì kiêu ngạo, khi thì thích làm nũng, ngoại hình và tư thế hoàn mỹ nhưng kỳ quái, làm người ta cưng chiều hắn như mèo Xiêm cao cấp theo bản năng.
"Cười cái gì?"
Dịch Dao nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn như vậy, nếu chỉ thi thoảng giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý một chút, cô cũng không bài xích lắm. Nhưng mà......
"Trên người tôi, anh đều thấy đúng không?"
"Ừm."
"Tôi sẽ lên giường với người đàn ông khác, không chỉ một người. Biết như thế, anh vẫn còn muốn ôm tôi hả?"
"Em, tự do."
Thân thể căng thẳng trong chớp mắt rồi lại thả lỏng, cánh tay ôm hông hắn bất giác siết chặt hơn. Không liên quan đến tình yêu, không có sự trói buộc không cần thiết, không có giao dịch, hắn muốn ôm cô, mà cô tình nguyện cho hắn ôm, đơn giản rõ ràng.
Cô thích quan hệ "tự do" như vậy.
Tuần kế tiếp cực kỳ yên bình, yên bình đến mức làm cô không thích ứng được. Tùy Nhược Thủy nghỉ ngơi chưa đến hai ngày đã bị dẫn ra ngoài, trước khi rời đi còn đặc biệt tới tìm cô, gương mặt khó chịu không thèm che giấu làm cô không nhịn cười nổi, tính ra ngày mai hắn sẽ trở về, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm mai cô sẽ đi an ủi hắn?
Còn mấy vị chủ nợ của cô: đến nay cô cũng không biết dụng ý của An Lục Thiên khi muốn cô tham gia 《 Nguyệt Chi Âm 》, An Kinh Vĩ cũng không có xuất hiện, Lý Duật và Đàn Hoa bận rộn không thấy bóng người, cho đến khi cô nhìn thấy có một tạp chí lá cải không biết của ai để lại trên bàn trà nhỏ, phông chữ màu vàng tươi ở trang bìa ghi "Hoài nghi Lý Khinh Nam và Lý Sanh đã đính hôn", lúc này cô mới biết thì ra Lý Khinh Nam vẫn luôn có một cô bạn gái tin đồn rất nổi tiếng.
Nhìn người đàn ông trong cuốn tạp chí mỉm cười tao nhã trong tay ôm một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, Dịch Dao đặt hộp cơm xuống, tiện tay ném tạp chí lên ghế dựa đối diện bàn trà.
Bàn trà nhỏ như vậy, cô cũng không thể lấy tạp chí của người ta lót bên dưới để ăn cơm, không ngờ mặt ghế kim loại trơn trượt quá, tạp chí rớt bị một cái "phịch" xuống đất.
Dịch Dao vừa muốn đứng dậy đi nhặt, một hình bóng quen thuộc liền bước đến nhặt tạp chí lên trước, còn nhân tiện liếc nhìn bìa tạp chí, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái.
Ai da! Cô không phải cố ý!
"Sao lại ăn cơm một mình ở đây?" Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Dịch Dao vừa quay đầu đã thấy nụ cười thanh nhã thoát tục của Đàn Hoa gần ngay bên cạnh.
Lại nhìn sang Lý Duật vẻ mặt không vui trước mặt, Dịch Dao cười khổ.
Cô đã bắt đầu thấy nhớ những ngày tháng yên bình rồi.
Di động vang lên.
"Nghe điện thoại kìa." Lý Duật ném tạp chí lên ghế, lạnh lùng hối thúc Dịch Dao.
Thấy Lý Duật tự nhiên phát hỏa, Dịch Dao luôn luôn ăn mềm không ăn cứng cũng có chút khó chịu, cô liếc mắt nhìn màn hình di động xong rồi nghe điện thoại.
"Hôm nay có thể không?" Mèo Xiêm đi thẳng vào vấn đề.