Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 94: Thu hoạch bất ngờ



"Tìm được rồi tìm được rồi! Tôi còn tưởng rằng mình quên mang rồi chứ, suýt nữa đã quay lại... quán rượu." Tiền Tiến cầm một túi đồ chạy nhanh vào phòng thay đồ, sau đó liền nhìn thấy một bóng người cao lớn màu đen đứng thẳng trước cửa, làm cô thiếu chút nữa không dừng chân kịp đụng đầu vào.

Hic...... Bây giờ cô có nên đi ra ngoài không?

Tiền Tiến đang còn do dự, thì bóng người màu đen đã di chuyển, đi thẳng đến chỗ Dịch Dao đang bình tĩnh ngồi bên bàn trang điểm, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô.

À...... Chắc là cô nên đi ra ngoài đúng không?

Tiền Tiến nhìn thứ trong tay, trong lòng có chút kỳ quặc.

Ba ngày trước, khi người đàn ông lịch lãm phong độ với vẻ mặt ôn nhu gọi cô lại, cả người cô như đi trên mây, đầu óc lập tức tưởng tượng đến vô số khả năng khiến cô mặt đỏ tim đập... Cô biết mình si mê hơi quá mức, nhưng đối mặt với loại đàn ông hiếm có như thế này, cô thật sự không có sức chống cự.

Anh có gương mặt đẹp trai anh tuấn, khí chất tao nhã thân thiện như mây như nước, khiến người ta không chút nghi ngờ, chắc chắn anh sẽ là một người bạn trai ôn nhu nhất, một người chồng tri kỷ nhất.

"Tiền tiểu thư, ngại quá, có thể nhờ cô giúp tôi một việc không?"

Anh đưa cho cô một cái bao tay cùng với một chiếc túi giữ ấm.

"Dịch Dao cô ấy không biết tự chăm sóc mình, thường xuyên quên ăn cơm, thời tiết lạnh cũng không mặc thêm quần áo, hơn nữa trang phục diễn của "Doãn Liên Nhi" tương đối mỏng manh, cho nên trong quá trình quay phim mong cô quan tâm nhiều hơn."

"...... Làm phiền cô, đừng nói cho cô ấy biết những gì tôi đã nói với cô, chỉ nói những thứ này là cô chuẩn bị, được không?"

"Tôi...... giữa tôi và cô ấy có chút hiểu lầm, trước khi giải quyết được hiểu lầm, tôi không muốn cô ấy bối rối."

Người đàn ông như vậy, lý do như vậy, cô không thể từ chối. Cho dù mọi người trong đoàn phim đều bàn tán, nói Dịch Dao là nữ nhân của An tiên sinh.

Nữ nhân xinh đẹp luôn không thiếu những người ưu tú theo đuổi, đạo lý này ai cũng biết, nhưng... vẫn hâm mộ, ghen tị, hận a! Nhất là những người theo đuổi ưu tú đến mức khiến người ta không khỏi chạnh lòng.

Đàn Hoa, giám đốc nghệ thuật của《Nguyệt Chi Âm》, đến tên cũng độc đáo như chính bản thân anh. Nếu là cô, giữa An tiên sinh và giám đốc Đàn, cô nhất định sẽ không do dự chọn giám đốc Đàn.

Một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, ở cùng với con nhà giàu thay phụ nữ còn nhanh hơn thay quần áo như An tiên sinh, sẽ không có tương lai.

...... Nhưng chuyện này đâu có liên quan đến cô? Giống như chủ nhiệm đã dạy cô trước khi cô nhậm chức ngày đầu tiên, muốn làm lâu dài trong cái ngành này, có ba điều cơ bản quan trọng nhất đó là: "Không nghe, không thấy, không nói."

Nhẹ nhàng đặt túi giữ ấm trong tay xuống, từ trong túi xách lấy bao tay ra, Tiền Tiến lén lút đi ra ngoài, canh ở cửa.

Nụ hôn dài và sâu lặng lẽ kéo dài không biết bao lâu, hôn đến mức đầu óc Dịch Dao choáng váng, cơ thể nóng bừng ——

"Đừng!" Khi người đàn ông bế cô đè lên bàn trang điểm, vén chiếc áo mỏng manh chuẩn bị kéo quần lụa của cô xuống, Dịch Dao vội vàng bắt lấy bàn tay to của hắn.

Kế hoạch ban đầu hôm nay không có suất diễn của cô, nhưng cô và mấy diễn viên không có suất diễn khác trong Hắc Tuyền trại không giống nhau, luôn ở chế độ chờ lệnh nên phải trang điểm đầu tóc gọn gàng.

Không phải Lý Duật cố tình dày vò người ta, mà là do lịch quay ở Hắc Tuyền trại mới điều chỉnh, vốn dĩ tiền bối Tang Khôn Tá đã sắp xếp lịch trình hy sinh rất nhiều mới có thể dành ra hai tuần để tham gia đoàn phim, cho nên khi quá trình quay theo lịch diễn ra suôn sẻ thuận lợi, liền tiến hành đến cảnh tiếp theo, để tránh xuất hiện một số trường hợp ngoài ý muốn khiến các cảnh quay của Tang Khôn Tá dang dở.

Nếu lát nữa An Kinh Vĩ thao nửa chừng mà có người tới gọi cô đi quay, An Kinh Vĩ dừng lại mới sợ! Cô cũng không để ý đến đến cái nhìn của người khác đối với cô, nhưng cô không muốn gây rắc rối cho những người làm việc nghiêm túc.

"Chờ kết thúc công việc trở về khách sạn." Dịch Dao nhìn thẳng đôi mắt đen của An Kinh Vĩ, nhẹ giọng nói.

"......" Bàn tay to dừng ở trên eo cô.

Dịch Dao giơ tay lau lau môi An Kinh Vĩ. Trên môi cô tô son môi mô phỏng theo thời Dân quốc, màu sắc đậm đà nhưng rất dễ tẩy trang, lúc này toàn bộ đều chuyển đến bên môi An Kinh Vĩ.

Dịch Dao mỉm cười, quay đầu tìm khăn giấy ướt, rút một miếng đưa tới trước mặt An Kinh Vĩ.

An Kinh Vĩ liếc mắt nhìn gương trang điểm phía sau lưng Dịch Dao, hiện lên một gương mặt tuấn tú.

Dịch Dao hiểu ý lau vết son trên môi hắn, liếc mắt nhìn chỗ thùng rác, tiện tay ném vào.

An Kinh Vĩ thâm trầm nhìn cô. Cô là người con gái duy nhất có thể thản nhiên trước mặt hắn, người con gái duy nhất coi hắn không ra gì, người con gái duy nhất có gan dám đối đầu trực tiếp với hắn, người con gái duy nhất... vừa rời khỏi hắn đã khiến cho hắn nhớ muốn chết.

Hắn lại gần môi cô một lần nữa, Dịch Dao liền ngửa ra sau né tránh.

"Sẽ nở thành hoa một lần nữa đó."

"Nở hoa thì em lau giúp anh." Xoay khuôn mặt nhỏ của cô qua, môi lưỡi tùy ý tấn công cô.

"Hừ ——"

Không biết là may mắn hay là bất hạnh, khi cô bị An Kinh Vĩ châm lửa, Tiền Tiến liền gõ cửa, nói là có một cảnh chèn vào.

Dịch Dao bỏ kịch bản xuống, cảnh quay lần này là sau khi Doãn Liên Nhi phát hiện người bị bắt là Cam Tố Nga, chuốc rượu rồi sắc dụ, trong khi "Hoàng lão đại" uống rượu ngủ say sưa, lén lút trộm lệnh bài của trạm chủ thả Cam Tố Nga chạy đi.

Nói đi diễn, Dịch Dao lơ đãng nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của An Kinh Vĩ ở trên ghế ngoài trời, cô cảm thấy hắn có chút khó chịu, nhưng cô cũng không thèm để ý.

Về phần Lý Duật, hai ngày nay buổi tối cũng không có đến phòng cô, ban ngày khi đóng phim cũng rất xa cách ghẻ lạnh cô, bây giờ còn tệ hơn, trong giọng nói nghiêm khắc để lộ ra sự không kiên nhẫn gần như là "chán ghét".

Có phải bởi vì cô giả bộ đạo đức giả hôm trước không?

Không ngờ cô giả bộ đạo đức giả nhất thời lại có thu hoạch bất ngờ như vậy, rất tốt.

Có lẽ là do tâm trạng vui vẻ ảnh hưởng, nên khi chính thức quay, trạng thái của cô rất tốt.

Trong đám đông, Hải Mộng nhìn hình ảnh trước mắt, mặt đỏ bừng.

Trong căn phòng được trang trí tục tằng, "Hoàng lão đại" với dáng người vạm vỡ khuôn mặt uy nghiêm lúc này ngà ngà say, "Doãn Liên Nhi" mặc một chiếc áo màu đỏ thuê hơn mẫu đơn, mập mờ ngồi trên người "Hoàng lão đại" rót rượu cho hắn.

"Doãn Liên Nhi" nghiêng người nới rộng vạt áo, lộ ra làn da trắng nõn dưới cổ, lông mày mảnh mai cùng với đôi mắt hoa đào tươi cười duyên dáng, khuôn mặt hồng hào ướt át quyến rũ, chỉ chốc lát sau "Hoàng lão đại" đã sắc dục quá độ, kéo thắt lưng ra đè lên thân hình xinh đẹp của "Doãn Liên Nhi".

"Ha ha, anh uống thêm chút nữa đi, uống vui vẻ rồi đến giết chết Liên Nhi......"

"Em là, cái đồ dâm đãng thiếu thao." "Hoàng lão đại" rõ ràng hơi say.

"Không thiếu thao, thì sao có thể hầu hạ được anh "đao thương không ngã" chứ? A......"

Tiếng rên rỉ yêu kiều khiến người nghe miệng khô lưỡi khô, mặc dù biết rõ hai người kia đang giả bộ, cũng khiến người ta hít thở dồn dập.

Không biết xấu hổ!

Hải Mộng oán giận trong lòng.

Cô ta không biết xấu hổ sao? Trước mặt nhiều người mà làm trò dâm đãng như vậy! Quả thực là một nữ nhân sinh tồn bằng cách bán mình. Diễn với nữ nhân như vậy, Tang Khôn Tá nhất định rất ghê tởm!

"Cắt!"

Không đợi đạo diễn lên tiếng, vẻ mặt Tang Khôn Tá hơi hơi say mỉm cười đỡ Dịch Dao dậy.

"Tôi cũng không sợ ăn ngay nói thật, thật ra trước khi bắt đầu quay tôi còn hơi lo lắng, nhưng tôi tin tưởng Lý Duật sẽ không lấy tâm huyết của mình ra đùa giỡn, sự thật chứng minh tôi đã đúng, cô hoàn toàn khống chế được nhân vật này, thậm chí so với diễn viên chính quy còn chuyên nghiệp hơn." Tang Khôn Tá quay đầu nhìn về phía Lý Duật, "Lý Duật! Cậu phát hiện được một hạt giống tốt rồi nha."

Lý Duật biểu cảm phức tạp cong khóe miệng, "Nói quá rồi."

"Mộng Mộng! Mộng Mộng!" Lư Huyên sốt ruột đẩy đẩy Hải Mộng với vẻ mặt ghen ghét đứng đó, trầm giọng nghiêm khắc nói, "Chị mặc kệ em đang nghĩ gì, nhưng ra ngoài phải quản lý biểu cảm của em cho tốt! Với lại, em ghen ghét cũng vô dụng, người ta không chỉ có chỗ dựa, mà còn có tài năng, em không oan ức!"

"Cái đó mà tính là thực lực gì chứ? Diễn cảnh nóng với Tang Khôn Tá, căn bản không cần diễn, đổi thành ai cũng sẽ diễn tốt!"

"Em ——" Lư Huyên không có cách nào. Vốn dĩ cô ký hợp đồng với Hải Mộng là vì nhìn trúng nhiệt huyết diễn xuất và tài năng của cô ấy, mới vừa tốt nghiệp đã được Triệu Dũng đạo diễn ưu ái cũng chứng minh Hải Mộng thật sự là nhân tài có khả năng đào tạo.

Nhưng mấy chuyện liên tiếp xảy ra cũng bộc lộ những khuyết điểm sau lưng các điểm mạnh của Hải Mộng —— bởi vì nhiệt huyết yêu thích diễn xuất cho nên cực kỳ ghét quy tắc ngầm, bởi vì có chút thực lực cho nên đối với kỹ thuật diễn xuất của người khác cực kỳ bắt bẻ thậm chí còn có thành kiến.

Loại tính cách này...... đáng giá để cô dùng hết sức lực hướng dẫn không?

Nhìn kỹ lại, có lẽ bởi vì Hải Mộng là fan trung thành nhiều năm của Tang Khôn Tá, cho nên phản ứng quá kích, nhưng nếu cô ấy chứ tiếp tục như vậy hoặc gây ra rắc rối gì đó, vậy chỉ có thể bị đóng băng.

Lư Huyên thất vọng thở dài, đảo mắt nhìn bóng dáng tinh tế bên cạnh Lý Duật và Tang Khôn Tá, đứng giữa hai người đàn ông xuất sắc như vậy, cho dù là khí thế, khí chất cũng không bị che đậy một chút nào, ngược lại càng đặc biệt hơn, làm người đại diện như cô cũng thấy thèm, thậm chí cô còn đi hỏi thăm, đáng tiếc...... cô gái này là người của Trác Bất Tẫn.