Quy Tắc Ngầm

Chương 67: Mất lòng tin



Tiêu Niên nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt cô rõ ràng không giấu được nôn nóng và bất an, trong lòng hắn có chút khổ sở. Hắn muốn lợi dụng con gái của kẻ thù để kéo gần tình phụ tử của mình. Nghĩ đến đây, Tiêu Niên nhìn ánh mắt chua xót của Tiêu Mạc Ngôn, hắn khẽ thở dài, lắc đầu:


"Tiêu Tiêu, con còn nhớ tuần trước con cùng Hồ Phi Phi ở quán bar..."


Tiêu Niên muốn nói lại thôi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, quan sát biểu cảm của cô, Tiêu Mạc Ngôn cả người cứng đờ, sắc mặt không tốt nhìn Tiêu Niên, ngẩng đầu hỏi:


"Ông hỏi cái này để làm gì?"


Vừa dứt lời, Tiêu Mạc Ngôn như nghĩ ra điều gì đó, hơi mím môi, khẩn trương nhìn Tiêu Niên.


Chẳng lẽ, Hạ Hạ nàng...


Tiêu Niên nhìn biểu cảm của Tiêu Mạc Ngôn, tất cả đều sáng tỏ trong lòng, hắn ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt gật đầu, nói:


"Chuyện các con trong quán bar ba đều biết, Tiêu Tiêu, con quá hồ đồ rồi. Hồ Phi Phi mặc dù giúp con trong lúc con gặp chuyện, nhưng không thể nói cô ta không có dụng ý riêng. Hồ Phi Phi yêu con lâu như vậy, sao có thể dễ dàng buông tay con? Con đừng xem thường tính chiếm hữu của phụ nữ. Yêu một người, tất nhiên là muốn được hồi đáp, nếu quang minh chính đại không thể tách Hạ Linh Doanh ra khỏi con, cô ta đương nhiên sẽ giở trò, nói chung con gái của Hồ tổng cũng không phải là bất tài."


Tiêu Mạc Ngôn khó chịu lắc đầu, tay nắm chặt, trong lòng buồn đau không thôi. Chẳng lẽ tin tưởng một người khó khăn đến thế? Có phải tất cả mọi người tiếp cận cô đều vì mục đích riêng? Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, nhìn biểu cảm đắc thắng của Tiêu Niên, trong lòng như có lửa giận lan ra, cô nói:


"Cho dù là thế cũng không cần ông dạy tôi!"


Không để ý đến lời nói của Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Niên nhìn chằm chằm cô, mười phần bình tĩnh nói ra kết quả cô không muốn nghe nhất.


"Ngày đó, Cố Viễn cũng đưa Hạ Linh Doanh đến quán bar đó, cô ấy đã thấy tất cả."


Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu trầm mặc hồi lâu, trong lòng sóng cuộn dữ dội, ngày hôm đó cô luôn cảm giác được có ánh mắt nhìn chăm chú mình. Một lúc sau, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, nhìn Tiêu Niên, ánh mắt kiên định không nghi ngờ.


"Cô ấy sẽ không tin!"


Cô đã từng thối nát thế nào Hạ Linh Doanh đều đã thấy, đều có thể bỏ qua, tin tưởng cô. Một Hồ Phi Phi, một nụ hôn tâm không cam tình không nguyện, sao nàng lại để ý? Tiêu Mạc Ngôn đưa tay lên đầu, ổn định tinh thần, híp hai mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Niên.


Tiêu Niên làm sao biết những chuyện này? Giờ nói những lời này có ý gì? Là muốn xem cô đau lòng, đuổi theo Hạ Linh Doanh, sau đó lại lấy lòng người phụ nữ của ông ta?


Đối với ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Niên mặt không đổi sắc, không nhanh không chậm tiếp tục nói:


"Có lẽ, Hạ Linh Doanh sẽ không tin, nhưng nếu thật sự cô ấy yêu con, nhìn các người hôn nhau trong lòng đương nhiên không thoải mái. Nếu lúc này, có một người đẹp trai phóng khoáng, gia cảnh hùng hậu chờ đợi cô ấy nhiều năm, luôn ở bên cạnh, lại cầu hôn cô ấy thì sao?"


Tiêu Mạc Ngôn đương nhiên biết Tiêu Niên đang ám chỉ ai, cô mím môi, sắc mặt trắng bệch, thoáng xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng Hạ Linh Doanh rời đi, không nói lời nào.


Tiêu Niên có thể đoán được, giờ này khắc này, trong lòng Tiêu Mạc Ngôn đương nhiên thống khổ không thôi, hắn muốn khiến Tiêu Mạc Ngôn thấy rõ tất cả, lại không thể tin tưởng người khác. Để cô kế thừa Thiên Hoàng hắn vất vả đoạt được còn hơn là bị Hạ Nhiên đoạt lại, dù sao cũng là con gái hắn, khúc mắc ngày xưa cũng sẽ sớm gỡ bỏ, còn Thiên Hoàng...


Hắn rất hiểu Tiêu Mạc Ngôn, đây là lúc thù hận đỉnh điểm, nếu không có Hạ Linh Doanh bên cạnh, cô sẽ hận hắn như trước, có lẽ còn hận nhiều hơn so với hiện tại, hắn quyết không cho phép bản thân lại tính sai lần nữa.


Tiêu Niên trầm mặc một lát, lẳng lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tiếp theo những lời hắn phun ra như lưỡi dao lăng trì Tiêu Mạc Ngôn.


"Hạ Linh Doanh trước mặt ba mẹ quả quyết cự tuyệt, trì hoãn nhiều lần, dứt khoát nói là chỉ yêu con, không cần bất cứ ai an ủi, chỉ có thể yêu thương một mình con. Đừng nói là yêu, Hạ Nhiên làm sao cho phép con gái hắn qua lại với Tiêu Gia? Ha ha, sau khi về nước lần đầu tiên hắn đánh con gái mình, không biết trong lòng hắn cảm thấy thế nào? Mà con thì ra sao? Tiêu Tiêu, con có thể hận ba, nhưng tự hỏi lòng mình đi, con có hiểu vì sao ba lại đối xử với mẹ con như thế, tình yêu không phải muốn bố thí là bố thí, coi như con và Hạ Linh Doanh chỉ làm nhau tổn thương, liệu con có thể quên, ta và Khâu..."


"Đủ rồi!, Đừng nói nữa!!!"


Tiêu Mạc Ngôn rít lên, nhìn chằm chằm Tiêu Niên, ánh mắt đầy tơ máu giận dữ, cả người cô run nhè nhẹ. Cô biết Tiêu Niên sẽ không tốt bụng an ủi cô, thật lòng hi vọng cô có được tình yêu thật sự, hắn làm tất cả chỉ vì bản thân hắn, muốn rửa sạch tội lỗi của bản thân hắn. Nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn cô suy nghĩ, cảm thông cho hắn năm đó khổ sở, sau đó quên đi mẹ cô đã chết oan? Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tiêu Niên, nhìn người ngày trước cô từng rất yêu thương, trong lòng lạnh lẽo đến cực điểm.


Bởi vì loại người này mà lại tự tay làm tổn thương người mình yêu nhất, có đáng hay không?


Với tiếng kêu của Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Niên cũng không đổi sắc mặt, kiên nhẫn đã hết, hắn nhìn chằm chằm hai mắt Tiêu Mạc Ngôn, lạnh lùng nói:


"Tiêu Mạc Ngôn, cả người con đều chảy dòng máu của Tiêu Niên ta, con có muốn cắt cũng không đứt được. Con và ba giống nhau, chỉ biết được tình yêu ngọt ngào, chứ không thể có được hạnh phúc, khi Hạ Linh Doanh ở bên cạnh con rất vất vả nhưng đến khi mất đi rồi con mới biết nó đáng quý. Ba muốn con tha thứ cho ba, nhưng ba càng không hi vọng con dẫm lên vết xe đổ, trải qua nỗi đau khổ chết cả tâm tư..."


"Nhiều năm qua rồi, ông cũng chưa quản tôi, bây giờ lại vì Hạ Linh Doanh mà nói những lời này, Tiêu Niên, ông không cảm thấy bản thân ông thật đáng cười sao?"


Tiêu Niên nghe lời nói đầy trào phúng của Tiêu Mạc Ngôn, sắc mặt trầm xuống, giọng nói thấp dần:


"Nếu cô ấy không phải con gái của Khâu Mục Doanh, ba đâu cần nhiều lời như thế?"


Một phát như xuyên thẳng tim gan, Tiêu Mạc Ngôn tim đau nhói, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tiêu Niên.


"Tôi làm tổn thương con gái của người ông yêu, ông thương tâm ư? Còn tôi? Còn tôi ông ném đi đâu? Ông có biết là tôi muốn đánh đổi cái thân thể đầy máu của ông này để về sau chẳng còn liên hệ gì với ông nữa?!"


Tiêu Niên lắc đầu, than nhẹ.


"Tiêu Tiêu, nhiều năm qua rồi, tính tình của con vẫn chẳng thay đổi, thiếu kiên nhẫn như vậy, làm sao có thể đứng vững trên thương trường, làm sao có thể bảo vệ người con yêu? Không trách được lại làm tổn thương Hạ Linh Doanh như thế. Con thật sự nghĩ đến việc trả thù Hạ Linh Doanh khiến Khâu Mục Doanh đau khổ, Tiêu Niên ta vì thế mà thống khổ, tự trách bất an sao?"


Tiêu Mạc Ngôn cắn môi dưới, hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Niên, đôi mắt hẹp dài tràn đầy lửa giận.


Bất luận là như thế nào. chỉ cần có thể khiến Tiêu Niên thống khổ, khiến hắn hối hận tự trách, Tiêu Mạc Ngôn dù có cắt bỏ cả tim cũng cắn răng kiên trì làm như thế!


Tiêu Niên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhẹ nhàng nói:


"Đã hơn hai mươi năm không gặp nhau, tình yêu sâu đậm từ lâu đã phai dần, ba đối với Khâu Mục Doanh chỉ có hồi ức quyến luyến, nay, cả nhà cô ấy một nhà đoàn tụ, Tiêu Niên ba cũng không thể chen chân nửa phần, con gái người ta, nếu muốn thương thì thương làm sao? Ngược lại là con, Tiêu Mạc Ngôn..."


Giọng nói của Tiêu Niên mạnh mẽ, ánh mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn sắc bén.


"So với Tiêu Niên ta thì con tốt hơn sao? Hạ Linh Doanh khổ sở, con có nghĩ tới không? Có tình cảm nào qua được tình mẫu tử, so với tình yêu vô cùng sâu đậm kia, với tính tình của cô ấy, có đau khổ liệu có nói cho Khâu Mục Doanh biết? Bất quá chỉ là một mình âm thầm chịu đựng mà thôi, sự tuyệt tình của con và sự si tình của Cố Viễn, cô ấy cần bao nhiêu quyết tâm mới có thể cầu xin con tha thứ? Nhưng Tiêu Mạc Ngôn con đối với người ta thế nào? Không thông cảm cho cô ấy, ngược lại nghĩ trăm phương nghìn kế tra tấn cô ấy, làm nhục cô ấy, con nói xem, so với ba ngày trước, Tiêu Mạc Ngôn con tốt hơn ở chỗ nào?"


Lời nói của Tiêu Niên như giẫm nát lòng Tiêu Mạc Ngôn, hai tay cô ôm đầu mà lắc mạnh, hình tượng kiên cường mạnh mẽ trước nay cô cố xây dựng trước mặt Tiêu Niên nay sụp đổ. Chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm chặt chính mình, những tiếng nức nở phát ra từ sâu trong nội tâm cuồn cuộn trào ra.


Mất Thiên Hoàng, cô không khóc.


Bị người thân cận phản bội, cô không khóc.


Nhưng thời khắc này, cô lại cúi đầu, nhỏ giọng khóc.


Đau lòng, thực sự rất đau... Cô không biết Hạ Linh Doanh vì cô chịu đựng bao nhiêu là thống khổ đau đớn.


Cô bởi vì Hạ Linh Doanh phản bội mà canh cánh trong lòng, trăm phương ngàn kế muốn trả thù, Hạ Linh Doanh lại yên lặng chịu đựng nội tâm bị giày vò, một người thanh cao như nàng lại nhỏ giọng cầu xin cô, xin cô đừng rời đi, bị người thân và người yêu cùng tra tấn, nàng chịu khổ, có ai biết không?


Thù hận, chẳng lẽ chỉ vì thù hận? Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, nước mắt rơi xuống đất, vỡ thành những cánh hoa.


Chỉ là không thể khống chế bản tính kêu ngạo của bản thân, Tiêu Mạc Ngôn chưa bao giờ nghĩ sẽ bị lừa, cho nên khi mọi chuyện ập đến như thuỷ triều, cô giận dữ rồi đau lòng, oán hận, liều lĩnh muốn tổn thương Hạ Linh Doanh. Dùng lời nói chua ngoa, biểu cảm lãnh đạm hờ hững, tất cả mọi thứ đều chứng minh cô thật mạnh mẽ. Thật sự không buông bỏ thù hận được sao? Nếu thật sự tình yêu không thay thế được thù hận, lúc đầu, vì sao lại động tâm?


Nghĩ rằng Hạ Linh Doanh cũng giống người khác, Tiêu Mạc Ngôn sở dĩ dám tổn thương nàng như thế, chính là vì dựa vào tình yêu của nàng.


Bởi vì Tiêu Mạc Ngôn biết, cho dù bị tổn thương và tra tấn thế nào, Hạ Linh Doanh vĩnh viễn cũng sẽ ngây ngốc tại chỗ, dừng chân đợi cô quay đầu.


Có chút đau đớn không rõ từ trong tim, những ngọt ngào ngày xưa, người con gái cô luôn che chở trong vòng tay, Tiêu Mạc Ngôn nửa ngồi trên mặt đất, thấp giọng khóc, mấy ngày nay nước mắt kìm xuống đều như trào ra hết.


Hạ Hạ, Hạ Hạ, Hạ Hạ...


Hai tay cô run lên, Tiêu Mạc Ngôn không hề nhìn Tiêu Niên, ngấn lệ, lấy di động, run rẩy bấm dãy số vốn đã thuộc, nghe từng tiếng vang lên, từng tiếng chờ đợi dường như dấy lên sự đau đớn trên vai cô do Hạ Linh Doanh để lại.


Hạ Hạ, nghe đi, xin em nhất định phải nghe...