Quy Tắc Ngầm

Chương 70: Tiết trời ấm lại





Đã lâu không ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tiếng gọi đã lâu không nghe khiến Tiêu Mạc Ngôn đau xót trong lòng, nước mắt kìm nén lại rơi xuống, cô xoay người dùng lực ôm lấy Hạ Linh Doanh, hung hăng hung hăng siết chặt.


Trước kia đã mất giờ lại có được bảo bối...


Bỗng dưng bị kéo vào lòng, Hạ Linh Doanh có chút bất ngờ, cả người hơi cứng lại, nép vào Tiêu Mạc Ngôn, rầu rĩ hỏi:


"Chị khóc cái gì?"


Vùi đầu vào cổ Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn tham lam hít lấy mùi hương của nàng, nức nở nói nhỏ:


"Tôi nghĩ rằng em không cần tôi..."


Mười phần uỷ khuất không hề che giấu mà nói hết ra, sự sợ hãi vẫn còn quẩn quanh trong tim Tiêu Mạc Ngôn, cô dường như vẫn còn chìm trong đó, không thể rút ra. Nghe nói như thế Hạ Linh Doanh lại thản nhiên nở nụ cười, khoé miệng nâng lên, đôi mày nhíu chặt cũng dần giãn ra, lặng lẽ ôm Tiêu Mạc Ngôn mà không nói gì.


Tiêu Mạc Ngôn, em chỉ là muốn nghe những lời thật lòng chị.


Cảm giác sức lực của Tiêu Mạc Ngôn bị xói mòn từng chút một, đến cuối cùng đem toàn bộ sức nặng cơ thể dựa vào nàng. Hạ Linh Doanh lúc này mới hơi lùi về phía sau, nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang mất hứng nhíu mày, cười khẽ. Nàng vươn tay nâng cằm Tiêu Mạc Ngôn, buộc cô ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt ngấn lệ, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng hỏi:


"Tiêu Mạc Ngôn, vì sao, vì sao nhất định phải tra tấn em như vậy..."


Tiêu Mạc Ngôn không thể không ngẩng đầu, nhìn người con gái cô yêu đã từng chịu vô số tổn thương, áo khoác màu tím nhạt, bên trong là váy dài màu trắng cùng giày cao gót. Trên cổ nàng là vòng cổ bạch kim, sắc mặt có chút tái nhợt, đáy mắt có chút âm u, đồ trang sức trang nhã cũng không giấu nổi nét tiều tuỵ. Tiêu Mạc Ngôn trong lòng tê dại, ảo não cúi đầu.


"Là do tôi, tất cả là lỗi của tôi, Hạ Hạ, tôi..."


Cố ngăn lại lời nói oán giận, Hạ Linh Doanh vươn tay ra ôm chặt Tiêu Mạc Ngôn, liều lĩnh hôn lên gương mặt nàng nhớ nhung đã lâu, đôi môi mỏng lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve, gợi lên dục hoả trong lòng Tiêu Mạc Ngôn. Mạnh tay hơn, Tiêu Mạc Ngôn đảo khách thành chủ, ôm Hạ Linh Doanh vào lòng, không có ôn nhu như trước, đầu lưỡi bá đạo tiến vào, chạm được mùi hương quen thuộc kia. Hương vị ngọt ngào trên môi dần tản ra, cùng mùi vị trong trí nhớ thoải mái quấn quyện vào nhau, Tiêu Mạc Ngôn nâng khoé miệng, ngón tay thon dài chậm rãi trượt theo đường cong trên người Hạ Linh Doanh, dừng lại trên vòng ba của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, trong chốc lát Hạ Linh Doanh liền đỏ mặt, thở hổn hển muốn đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra. Nhưng không được, lại càng bị cô siết chặt hơn, ôm ghì lại.


"Ưm..."


Nơi mẫn cảm bị chạm vào khiến cả người Hạ Linh Doanh nóng bừng, nàng vươn tay dùng lực đẩy Tiêu Mạc Ngôn.


"Tiêu... Đừng ở nơi này..."


Lời nói đứt quãng dường như khó nghe thấy, Tiêu Mạc Ngôn siết chặt vòng tay hơn, giữ chặt nàng trong lòng. Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn nàng, đôi môi đỏ mọng như dâu tây chín.


"Hạ Hạ, tôi muốn em, rất nhớ em... sẽ không... sẽ không để em rời xa nữa."


Chỉ một câu nói này, mọi sự phản kháng đều bị đánh tan, Hạ Linh Doanh thở dài, ôm cổ Tiêu Mạc Ngôn, hơi kiễng chân chủ động hôn cô.


Tiêu... chỉ cần chị muốn, tất cả em đều có thể cho chị...


Ở một góc xa xa, Phương Nhược Lâm lẳng lặng nhìn hai người họ hôn nhau, siết chặt ly rượu trong tay, lắc đầu.


Tiêu Mạc Ngôn... nàng cho cô, Phương Nhược Lâm tôi cũng có thể cho cô, nhưng vì sao cô vẫn không chịu quay đầu nhìn tôi.


=======================================


Suốt dọc đường, Tiêu Mạc Ngôn vẫn cứ nắm chặt tay nàng, không chịu buông ra dù một giây, ánh mắt cơ bản không nhìn đường, thường xuyên nghiêng người nhìn Hạ Linh Doanh, ngây ngốc cười. Hạ Linh Doanh cứ mặc cô trẻ con, vẫn ôn nhu nhìn cô, tình yêu đã mất nay lại bắt đầu len lỏi trong tim, cảm giác dịu nhẹ lâng lâng trong lòng, biến ảo như dòng nước suối, hoà tan uỷ khuất bấy lâu nay.


Tay trong tay hạnh phúc, sẽ không dễ dàng buông tay nữa, cho dù còn mối thù gia đình, chỉ cần hai người ở bên nhau, thật lòng yêu nhau, không sợ không vượt qua được chông gai.


Cảm giác được Tiêu Mạc Ngôn tuy vui vẻ nhưng vẫn có chút ủ rũ, Hạ Linh Doanh vươn tay, bật nhạc trong xe, khiến hai người thư giãn đôi chút.


Âm nhạc mềm nhẹ thư thái trong lòng, người yêu ngay bên cạnh, hai người không nói gì, nhưng lại cảm thấy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi. Thật lâu sau, Tiêu Mạc Ngôn dừng xe, xoay người lẳng lặng nhìn Hạ Linh Doanh, ánh sáng trong mắt loé lên đầy thâm tình.


Nhìn Hạ Linh Doanh vẫn cười dịu dàng như trước, trong lòng Tiêu Mạc Ngôn rung động, cả người hơi nghiêng về phía trước, đặt tay lên eo nàng, kéo về phía mình. Cô cúi đầu, lắng nghe nhịp tim của nàng.


Nhịp tim nàng vốn rất ổn định nhưng vì cô tiến lại gần mà trở nên hỗn loạn, Tiêu Mạc Ngôn kiêu ngạo cười, Hạ Linh Doanh cưng chiều vuốt ve tóc cô, cúi đầu, chăm chú nhìn người khiến nàng yêu đến bất chấp.


Tiêu... em đợi ngày này, đợi đã thật lâu, nhưng nếu là vì chị, tất cả mọi việc em phải trả giá đều rất xứng đáng.


Sau khi cười xong, cảm thấy hơi xót xa, cô nhớ đến mấy ngày nay vì chính cô yếu đuối và do dự mà khiến hai người phải khổ sở, lòng Tiêu Mạc Ngôn lại đau nhói, tự trách không thôi. Cô vùi đầu vào lòng Hạ Linh Doanh, cảm nhận mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng gọi:


"Hạ Hạ..."


"Hửm?"


"Hạ Hạ..."


"Em đây."


"Chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa có được không?"


Trầm mặc một lát, phản chiếu trên kính xe hình ảnh Tiêu Mạc Ngôn đang dần dần nâng khoé miệng. Hạ Linh Doanh cười nói nhỏ:


"Được, chúng ta sẽ không xa nhau nữa."


Vài câu ngắn ngủi, mắt hai người đều đỏ lên. Từ lúc bắt đầu đến giờ, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cứ tưởng tình yêu này đã mất đi, không ngờ lại có thể ôm nhau thật chặt như bây giờ. Dần dần, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng hôn sau gáy nàng, đầu ngón tay bắt đầu di chuyển, cảm thụ thân thể nàng dần trở nên mềm yếu, nhiệt độ dần tăng lên, bên tai là tiếng thở gấp của nàng, dục hoả khiến mạch máu cô như nổ tung. Tiêu Mạc Ngôn không an phận đã sớm trườn lên thân thể mềm mại kia, nhẹ nhàng vuốt ve, tiếng rên khẽ của Hạ Linh Doanh tràn ra. Giờ này khắc này, đối với hai người mà nói, đã xa nhau đủ rồi...


Nhịp tim đập mạnh, vạt áo Hạ Linh Doanh rối tung, Tiêu Mạc Ngôn nhanh chóng xoay người, tay đặt lên ngực cảm thụ tim dường như muốn nhảy ra ngoài, Tiêu Mạc Ngôn đặt cằm Hạ Linh Doanh lên vai mình, vươn đầu lưỡi khẽ liếm vành tai nàng.


Tiêu Mạc Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng cả người Hạ Linh Doanh khẽ run lên, phun ra một ngụm hơi thở ái muội, khiêu khích nói:


"Hạ Hạ, em vẫn nhạy cảm như vậy."


"Chị tránh ra..."


Cơ bản là nàng không thể phản kháng lại Tiêu Mạc Ngôn, chẳng qua là thẹn quá hoá giận, ánh mắt cô lưu luyến trên đôi môi mê người của nàng, đôi mắt sậm lại, Tiêu Mạc Ngôn hôn lên mắt nàng, hôn lên trán nàng...


Nhẹ nhàng ngâm lên, gương mặt trắng ửng hồng, cô nhẹ nhàng hôn khắp mặt nàng, ngay cả những giọt nước mắt. Tiêu Mạc Ngôn kích động nhẹ nhàng run rẩy, vì sự tự nhiên của nàng, vì phản ứng của nàng mà run rẩy. Cảm giác tê dại chưa bao giờ có dâng lên, như có một luồng điện tản ra khắp cơ thể.


Nhẹ nhàng đẩy nàng ra, Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, cười khẽ.


"Ở đây không được, Hạ Hạ, xem như đây là lần đầu tiên, tôi muốn em kiếp này cũng không thể quên được."


Đôi má ửng đỏ, Hạ Linh Doanh xấu hổ ngẩng đầu lên, cắn chặt môi dưới, bởi vì lời nói của Tiêu Mạc Ngôn khiến nàng có chút thấp thỏm, cũng vì dục vọng khó nén trong lòng nàng mà ngượng ngùng.


Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng cúi đầu không thể thấp hơn, nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, nhẹ nhàng cười, vòng tay ôm lấy nàng, nửa ôm nàng nửa lái xe đi.


Ai ngờ vừa đến cửa, cửa liền bị đẩy mạnh ra, hai người chưa kịp phản ứng, đã thấy một người lao đến đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra mà ôm lấy Hạ Linh Doanh.


Bị đẩy mạnh, Tiêu Mạc Ngôn vội vàng ngẩng lên, sau khi nhìn rõ là ai, mặt đầy hắc tuyến.


"Bà Từ, bà làm gì thế?"


"Ai nha, Hạ Hạ, Hạ Hạ của ta, bà Từ nhớ con muốn chết, sao giờ con mới chịu về thăm bà?"


"..."


Hạ Linh Doanh xấu hổ nhìn bà Từ đang ôm nàng, xem như Tiêu Mạc Ngôn đã bốc hơi rồi, khó xử không thôi, ôm không được mà không ôm cũng không được, nhìn ánh mắt u oán của Tiêu Mạc Ngôn, nàng an ủi có lệ.


"Vâng, con cũng nhớ bà Từ."


Điều này khiến Tiêu Mạc Ngôn đen mặt, không thèm để ý trên dưới, cố gắng tách hai người quá thân mật này ra. Bà Từ bị đẩy ra liền nổi giận, lớn giọng huớng về phía Tiêu Mạc Ngôn.


"Làm gì thế, cô làm cái gì vậy? Không nghe Hạ Hạ nói nhớ tôi sao?"


"Bà tránh ra, tôi có chuyện riêng muốn nói với Hạ Hạ."


Tiêu Mạc Ngôn ác mồm nói, bà Từ trừng mắt, gào thét:


"Tôi chờ ở cửa cả nửa ngày, các người ở trong xe nói còn chưa chán sao, còn chưa đủ sao? Giờ đến phiên tôi đi chứ?"


Nói xong, bà Từ tiếp tục ôm chặt, còn thỉnh thoảng nhìn Tiêu Mạc Ngôn khiêu khích.


Trầm mặc, cố nhịn, hồi lâu, Tiêu Mạc Ngôn nhìn lão thái thái trước mặt, rốt cục tức giận quát:


"Tôi muốn cùng em ấy l*m t*nh, bà cũng muốn hay sao?!"