Quy Tắc Ngầm

Chương 79: Chua ngọt







Thời tiết dần chuyển lạnh, chịu đựng làm người mới hơn một tháng, Hạ Linh Doanh đối với công việc DJ cũng xem như đã thành thạo.


Ban đêm, bên sóng điện thoại, một người lẳng lặng kể ra một đoạn tình yêu cảm động, bên kia radio, một người chịu đựng cái lạnh lẽo ban đêm chăm chú lắng nghe giọng nói dịu dàng của nàng. Giọng nói của Hạ Linh Doanh trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng, nghe quen giọng nói ngọt ngào của con gái mọi người sẽ nhớ kỹ giọng nàng. Ở công ty, ngoài dự liệu, Phương Nhược Hi rất khen ngợi nàng, không có địch ý như trong tưởng tượng, tất cả đều giống như cấp trên đối với cấp dưới. Mà Hạ Linh Doanh cũng ngày càng thích nghi với công việc, không có quá nhiều sóng gió, không có quá nhiều phóng viên vây quanh, sinh hoạt cá nhân không cần thông báo với thiên hạ, đây là khát vọng đã lâu của nàng. Bây giờ là mùa đông, lòng của nàng lại cảm thấy ấm áp, đơn giản là vì Tiêu Mạc Ngôn.


Tiêu Mạc Ngôn lại không được yên bình như vậy, Thiên Hoàng liên tục đổi chủ, Hồ Phi Phi bởi vì bất mãn Tiêu Mạc Ngôn nên đã mang một nửa cổ phần Thắng Hoàng hoàn trả lại Nam Dương, mọi chuyện đều dồn lên vai cô, thói quen bận rộn khiến dạ dày Tiêu Mạc Ngôn lại bắt đầu giở chứng.


Ban đêm về nhà, nhìn bên trong thư phòng luôn có ánh đèn, Hạ Linh Doanh sẽ đau lòng vì Tiêu Mạc Ngôn. Nàng biết, Tiêu Mạc Ngôn vì nàng hi sinh rất nhiều, phóng viên sao có thể dễ dàng buông tha khi nàng làm ở phòng thu, nàng như thế nào có thể an tâm làm việc, nếu không phải cô...


Đẩy cửa thư phòng, nàng nhỏ nhẹ đi vào, bóng dáng gầy yếu của Tiêu Mạc Ngôn khiến nàng đau lòng, nnàg nhẹ nhàng tiến lên ôm cô vào lòng, dùng má cọ cọ vào cổ Tiêu Mạc Ngôn.


"Tiêu... nghỉ ngơi một lát có được không?"


Tiêu Mạc Ngôn xoay người, cười nhìn Hạ Linh Doanh, giữ chặt tay nàng, kéo nàng ngồi lên đùi cô, nói nhỏ bên tai Hạ Linh Doanh:


"Hạ Hạ, đi làm cả ngày không mệt sao? Em đi nghỉ ngơi đi ~ tôi tí nữa mới xong."


"Em chờ chị..."


Tiêu Mạc Ngôn thở dài nhìn Hạ Linh Doanh, nói như vậy không biết bao nhiêu lần, cô bất đắc dĩ đành tắt đèn, kéo bàn tay mềm mại kia đi vào phòng ngủ.


Trong bóng đêm, hôn lên trán nhẵn nhụi kia, ngửi thấy mùi hương trên người Hạ Linh Doanh, mệt mỏi cả một ngày như tan biến, Tiêu Mạc Ngôn nhanh chóng ôm chặt thân hình mềm mại của Hạ Linh Doanh. Trong mắt cô đều là sự kiên định, Tiêu Mạc Ngôn biết, cô gái này cần sự chăm sóc của cô, cô nhất định không thể ngã xuống.


Con người sống có ngàn vạn lý do, tiêu sái nhiều năm như vậy nhưng Tiêu Mạc Ngôn không ngờ rằng chính cô có ngày sẽ vì người khác mà sống. Yêu nàng, trong lòng thời thời khắc khắc nhớ nàng, lo rằng nàng sẽ cô đơn, cố ý muốn A Sâm và bà Từ buổi trưa ghé qua thăm nàng, mang theo cơm trưa ấm nóng, thay cô chăm sóc nàng.


Hạ Linh Doanh thấy bà Từ mang cơm trưa đến, lẳng lặng ăn, tuy không phải sơn hào hải vị nhưng tấm lòng rất ngọt ngào.


"Hạ tỷ, đó là hoa của chị sao..."


Trợ lý thực tập bên cạnh nói, bình thường mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Diễm, là cấp trên cố ý an bài cô ấy làm cấp dưới của Hạ Linh Doanh, vừa tốt nghiệp đại học đã đến phòng thu làm. Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy liền sợ hãi than thở về vẻ đẹp của Hạ Linh Doanh, không ngờ rằng ý nghĩ của cô ta dần được khẳng định là đúng. Bên trong đài có một nhóm thanh niên độc thân 'như lang như hổ', sau khi mỹ nhân gia nhập một tuần, hoa tươi bó lớn bó nhỏ không ngừng được chuyển đến.


Bằng lương tâm mà nói, cô ấy thực sự rất thích Hạ Linh Doanh, người thì xinh đẹp không nói, còn không cao ngạo, cũng không giống người khác không biết lý lẽ, đối với cô ấy cứ như chị em. Qua thời gian lâu, Tiểu Diễm mới phát hiện, Hạ Linh Doanh không phải chỉ đối xử với mình cô ấy như thế, với ai cũng đều đối đãi giống nhau, mặc cho người khác vắt óc tìm kế tiếp cận nàng, nàng đáp trả vĩnh viễn cũng chỉ là nị cười thản nhiên, càng lại gần càng cảm giác rõ ràng xa cách, vì thế những cậu thanh niên trong đài đều thở dài ngao ngán.


Vừa cùng các ông lớn ăn cơm xong, khóc có được thời gian, Tiêu Mạc Ngôn đã uống chút rượu, vung tay gọi A Sâm đưa cô đến công ty của Hạ Linh Doanh, ai ngờ xe vừa dừng lại, đã nhìn thấy cảnh không nên xem.


Một dáng người cao lớn, bộ dạng giống như một soái ca đang ôm lấy một bó hoa hồng xanh diễm lệ đang cùng Hạ Linh Doanh nói gì đó, Hạ Linh Doanh rõ ràng rất lạnh lùng, nhưng soái ca kia vẫn chưa từ bỏ ý định, một lòng muốn đem bó hoa trong tay giao cho nàng. Xung quanh có cả đám đồng sự vui cười trêu chọc, cuối cùng Hạ Linh Doanh quay đầu đi chấm dứt, Tiêu Mạc Ngôn sắc mặt xanh mét, hơi rượu giảm hơn phân nửa, mở cửa xe, lảo đảo đi xuống.


Bước đi có chút loạng choạng, Tiêu Mạc Ngôn cắn răng, bước đi thật mạnh, đi thẳng đến văn phòng Hạ Linh Doanh, giơ tay lên, cô chưa kịp gõ cửa, cửa đã bị Tiểu Diễm đẩy ra. Tiểu Diễm nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gương mặt ngạc nhiên tột độ. Áo khoác da 2 lớp bao lấy dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt mang theo ý giận hơi ánh lên, Tiêu Mạc Ngôn mím môi, một lòng thầm nghĩ muốn tìm người trong phòng kia, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Diễm đang ngây ngốc nhìn cô. Cô tùy tiện đi vào, Hạ Linh Doanh nghe được tiếng động nên ngẩng đầu nhìn, mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nàng đứng lên nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Sao chị lại tới đây?"


Tiêu Mạc Ngôn hừ một tiếng, không trả lời nàng, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng mắt nhìn Tiểu Diễm còn đang ngây người.


Khí thế cường đại đột nhiên đánh tới, Tiểu Diễm đỏ mặt, bối rối đóng cửa lại, chạy ra ngoài. Nhìn bóng dáng của cô ấy, vẻ ngạc nhiên của Hạ Linh Doanh dần biến mất, cúi đầu ngồi ngã ra.


"Không chào đón tôi đến sao?"


Cởi áo khoác, lộ ra chiếc váy màu café, Tiêu Mạc Ngôn nâng hai má Hạ Linh Doanh, không vui hỏi.


Hai tròng mắt hơi linh động, chóp mũi vương vấn mùi hương bạc hà cùng mùi rượu, Hạ Linh Doanh nhíu mày.


"Uống bao nhiêu?"


"Uống bao nhiêu cũng có thể thấy soái ca kia thổ lộ với em."


Hạ Linh Doanh ngưng một chút, dở khóc dở cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Chị ăn giấm chua gì chứ? Em không phải đã cự tuyệt sao? Còn nữa, chị cũng ở đó sao không gọi em?"


Tiêu Mạc Ngôn trợn trắng mắt, tư thế khom lưng nhìn Hạ Linh Doanh thế này thật không dễ chịu, dứt khoát ngồi hẳn lên đùi Hạ Linh Doanh, ôm chặt eo nàng, oán giận nói nhỏ:


"Hạ Hạ, em không để tôi trêu hoa ghẹo nguyệt, chính em lại đi trêu chọc một đám ong vò vẽ, em nói xem tôi nên trừng phạt em thế nào?"


Nói xong, Tiêu Mạc Ngôn ngậm lấy vành tai mềm mềm của Hạ Linh Doanh, nàng nhanh chóng đỏ mặt, đưa tay đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, hờn dỗi nhìn cô.


"Chị không trêu hoa ghẹo nguyệt? Vừa đẩy cửa có ngay một con bướm dính vào, còn nói em?"


"Em ăn bậy giấm chua."


Tiêu Mạc Ngôn lười biếng nói, đầu dựa vào cổ Hạ Linh Doanh, cọ cọ.


"Hạ Hạ..."


"Hửm?"


Hạ Linh Doanh hơi run lên, cúi đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Không cho thích người khác."


"..."


Nụ cười thản nhiên nở rộ, Hạ Linh Doanh lắc đầu, dìu Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, đem cô đã gần như ngủ say đặt trên sofa. Đem gối đặt dưới đầu cô, lại đắp lên một lớp áo khoác. Hạ Linh Doanh ngồi xổm một bên, tinh tế vuốt ve hai má Tiêu Mạc Ngôn, nhẹ nhàng nói:


"Đồ ngốc."


Tiêu Mạc Ngôn tỉnh lại đã là ba tiếng sau, bởi vì gần hết năm, chương trình của Hạ Linh Doang có thể tan tầm sớm. Tiêu Mạc Ngôn tự nhiên vui vẻ, nắm tay nàng cười đi ra ngoài, vừa đẩy cửa liền thấy Phương Nhược Hi đang ôm một xấp văn kiện.


Phương Nhược Hi thấy hai người nên hơi sửng sốt, ánh mắt dừng trên đôi tay nắm chặt, hướng Hạ linh Doanh xấu hổ cười cười.


"Về sao?"


"Ừm."


Hạ Linh Doanh cười đáp lại, quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thấy cô mấp máy môi muốn nói gì đó, rồi lại xoay người kéo nàng ra ngoài. Phương Nhược Hi đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn, cảm giác mất mác nồng đậm lan tỏa trong lòng.


Tiêu Mạc Ngôn đã thay đổi, cư nhiên có thể vì một cô gái mà đến công ty giữa mùa đông giá lạnh, điều đó cô từng khát khao có được, nay lại có người khác thực hiện dùm cô. Bất đắc dĩ lắc đầu, Phương Nhược Hi thở dài, ôm văn kiện vội vàng đi qua.


Ngồi trên xe, nhìn A Sâm nét mặt đầy buồn bực, Hạ Linh Doanh xin lỗi cười.


"A Sâm, xin lỗi, đợi thật lâu rồi."


A Sâm ngại ngùng cười cười, không nói gì, lái xe về hướng nhà. Tiêu mạc Ngôn vẫn còn ủ rũ, tựa vào Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng hôn trán cô, ánh mắt phức tạp nhìn ngoài cửa sổ, cắn môi do dự hồi lâu, nàng vẫn là mở miệng:


"Tiêu, ngày mai chị có việc không?"


"Có nhà đầu tư muốn bàn bạc, sao thế?"


Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, ỉu xìu nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh lắc đầu, che giấu lời nàng muốn nói.


Ngày mai là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của nàng, chỉ mong Tiêu Mạc Ngôn có thể bên cạnh, nhưng mà...


Hạ Linh Doanh dùng lực lắc đầu, an ủi chính mình, Tiêu Mạc Ngôn gần đây rất bận, không có tâm tư bận tâm những việc nhỏ này. Tuy nói thế, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút thất vọng, Hạ Linh Doanh cúi đầu, nhìn quầng thâm mắt trên gương mặt trắng nõn của Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng có chút khổ sở, chậm rãi đưa tay ôm cô.


Nếu có thể, nàng thật sự hi vọng hai người có thể bỏ lại tất cả tìm một nơi thanh nhàn, vui vui vẻ vẻ sống hết nửa đời sau.


Mà nay...


Tiêu Niên vẫn ngầm điều khiển Thiên Hoàng, với tính tình của Tiêu Mạc Ngôn sao có thể dễ dàng để hắn đạt được, mà cha nàng vì chuyện nàng 'phản bội' vẫn còn canh cánh trong lòng, mẹ nàng trung gian càng khó xử. Kết quả là, đều là thù hận thắt chặt mối dây dưa, vĩnh viễn phân không rõ, thật không biết Tiêu Mạc Ngôn đến khi nào mới có thể buông xuống tất cả... Có lẽ, chỉ là viễn vông mà thôi.


Hạ Linh Doanh thở dài, buộc mình không nghĩ nhiều, xuống xe, dìu Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi đi vào. Trong lúc bà Từ đang liên tục lải nhải, đưa cô vào phòng ngủ, cời giày, hôn lên trán cô, Hạ Linh Doanh ôm Tiêu Mạc Ngôn thiếp đi.


Sau khi tỉnh lại, trời đã sáng, bên cạnh đã trống trơn, Hạ Linh Doanh thở dài, đứng dậy, thay đồ rồi rửa mặt.


Nhẹ nhàng vuốt tóc, đứng trước gương, Hạ linh Doanh nói với chính mình câu sinh nhật vui vẻ, mỉm cười mang theo túi xách ra ngoài. Cửa vừa mở ra, bà Từ liền lủi ra, cầm lấy di động gọi cho Tiêu Mạc Ngôn thông báo tình hình.


"Tiểu thư, Hạ Hạ đi rồi, có thể cho bọn A Sâm đến đây, tuy rằng tôi không có sức, nhưng cũng có thể giúp thổi bong bóng, cô xem..."


"Được rồi bà Từ, bà đừng gây phiền thêm là tốt rồi."


Bên kia điện thoại, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng cười, nhớ đến Hạ Linh Doanh hôm qua hỏi cô có thời gian hay không với vẻ mặt mất mác, cô có chút đau lòng, vừa nghĩ đến khi nàng về nhà sẽ ngạc nhiên, trong lòng cô chợt khởi sắc.


Hạ Hạ,sinh nhật của em làm sao tôi quên được chứ?


===========================


Bởi vì gần hết năm, mọi người trong đài đều có chút nôn nóng, những tiết mục vội vàng được hoàn thành, Hạ Linh Doanh khoác áo khoác liền đi ra ngoài, trong lòng vẫn có chút tia hy vọng, hy vọng Tiêu Mạc Ngôn vẫn nhớ.


Hạ Linh Doanh cầm lấy di động, gọi số của Tiêu Mạc Ngôn, tim đập theo từng tiếng động phát ra, di động chỉ vang lên hai tiếng liền bị ngắt, một tin nhắn được gửi đến sau đó:


"Tôi đang họp, có gì về nhà nói."


Mím môi, Hạ Linh Doanh nắm chặt điện thoại, lại một lần thất vọng. Còn chưa kịp nghĩ nhiều, âm thanh vui thích của di động lại vang lên, Hạ Linh Doanh nhanh chóng xem điện thoại, là số của Cố Viễn, trong lòng có chút thất vọng lại có chút kinh ngạc. Từ lúc nàng và anh ta tách nhau ra, cũng đã hơn một tháng không gặp, nghe nói là Cố Viễn muốn xuất ngoại trở về tổng công ty, thế sao lại?


Tuy rằng do dự, Hạ Linh Doanh vẫn lễ phép nghe điện thoại, giọng nói lạnh nhạt của Cố Viễn bay vào trong tai.


"Hạ Hạ, sinh nhật vui vẻ."


Xúc động, vành mắt có chút hồng, Hạ Linh Doanh không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm di động.


"Hạ Hạ, ngày mai anh xuất ngoại, sẽ không trở về, em... có thể để anh cùng em trải qua lần sinh nhật này được không?"


Giọng nói của Cố Viễn thành khẩn lại không tạo áp lực, Hạ Linh Doanh suy xét một chút, nhẹ giọng nói:


"Được."


Chung quy Cố Viễn từng giúp nàng, chăm sóc nàng, thuận tình thuận lý cũng muốn giữ mặt mũi cho anh ta. Hạ Linh Doanh suy nghĩ, vẫn sợ Tiêu Mạc Ngôn bị ăn giấm chua, nàng cầm điện thoại gọi cho cô, đáp lại vẫn là vài chữ:


"Đang họp, đợi một chút."


Thở dài, nàng khép lại di động, Hạ Linh Doanh thở ra một hơi, cất bước, chuẩn bị đi lấy xe, một luồng ánh sáng chiếu lên mặt, Hạ Linh Doanh nâng cánh tay che mắt, chỉ thấy Cố Viễn lái xe, mỉm cười nhìn nàng.