Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 234: Yêu Anh Tới Mức Gi.ết Anh (4)



Tiếng giày cao gót đang tới gần, Quan Nguyệt mang theo một cái túi đen đi vào, thấy tôi đang cứa dây thừng thì cười lạnh.
“Đây là dây thừng tôi mua từ nước ngoài về, vô cùng chắc chắn, có dùng d.a.o cũng không cứa đứt được đâu.” Quan Nguyệt nhẹ nhàng đặt túi đen xuống.
Giây phút cô ta mở cái túi đen ra cả người tôi như hóa đá.
Cái túi đó cách tôi khoảng nửa mét, đèn trên trần nhà rất sáng, tôi nhìn rõ mồn một, trong cái túi đó là một cái đ.ầ.u không thể nhận dạng, giống hệt khuôn mặt mà tôi nhìn thấy lúc gặp ảo giác.
Cái đ.ầ.u vẫn đang tỏa ra khói lạnh, có lẽ là vừa mới lấy ra từ tủ lạnh, trông vô cùng ghê rợn.
Quan Nguyệt lấy cái đ.ầ.u ra, trên mặt lộ ra nụ cười, sau đó để cái đ.ầ.u vào trong chậu hoa nói với tôi: “Cái thứ này thích hợp với cây cỏ nhất, xương cốt nghiền ra cũng làm phân bón được, đúng là thứ tốt từ trong ra ngoài.
Cô ta nói rất tự nhiên, giống như đang nói một chuyện không thể nào bình thường hơn. Tôi nghe mà toàn thân run rẩy, bởi vì người tiếp theo chắc chắn là tôi rồi.
Cô ta cầm con d.a.o sắc bén trên bàn lên lưỡi d.a.o dưới ánh đèn liền phát sáng, sáng tới tôi phải nheo mắt lại.
Tôi hé mắt đã thấy Quan Nguyệt ngồi xổm trước mặt, đưa tay cắt quần áo tôi ra.
“Nội tạng quá bẩn tôi không thích, cây cỏ cũng không thích, tôi cần xử lý chúng trước.” Cô ta còn chưa nói xong khuy áo của tôi đã bung ra hết.
Da thịt lộ ra, tôi bắt đầu trở nên kinh hãi: “Bác sĩ Quan, cô, cô ngàn vạn lần đừng kích động, g.i.ế.t người phải ngồi tù đó, cô bỏ d.a.o xuống, chúng ta có gì từ từ nói chuyện, bỏ d.a.o xuống.”
“Kỹ thuật dùng d.a.o của tôi rất tốt, một d.a.o lấy mạng, sẽ không đau đớn.” Con d.a.o trong tay Quan Nguyệt dương cao lên, mũi d.a.o hướng về phía tôi dùng lực đ.â.m xuống.
Tôi bị dọa lập tức lăn người tránh, con d.a.o cọ sát xuống nền gạch men phát ra âm thanh rất bén.
Quan Nguyệt cau mày, hung hăng ấn tôi xuống giơ d.a.o muốn c.ắ.t c.ổ tôi.
“Bằng” một tiếng, thời khắc tôi nghĩ rằng m.á.u mình đang phun ra thì nghe phía trên lầu phát ra âm thanh rất lớn, sau đó tiếng bước chân hỗn tạp cũng từ từ truyền tới gần.
Quan Nguyệt người trước giờ luôn rất bình tĩnh phút chốc trở nên hoảng loạn, cô ta muốn giấu tôi đi trước nhưng muộn rồi, cảnh sát đều đã ập vào.
Cảnh sát đi đầu tôi quen, là Triệu Húc, Hạ Đông Hải cũng tới, chỉ là sắc mặt cậu ta rất khó coi.
“Cô đã bị bao vây rồi, bỏ d.a.o xuống.” Triệu Húc hét lên với Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt dí chặt d.a.o vào cổ tôi, tôi cảm nhận được một cơn đau truyền tới.
“Các người lui ra hết cho tôi, nếu không sẽ g.i.ế.t anh ta.” Quan Nguyệt la hét vào mặt đám cảnh sát, tiếng của cô ta khiến tai tôi như muốn điếc luôn. Triệu Húc ra hiệu cho đám cảnh sát lùi lại, đồng thời khuyên nhủ Quan Nguyệt: “Nếu giờ cô tha cho anh ta, tôi có thể nói đỡ cho cô trước mặt thẩm phán.”
“Ha ha ha, tôi g.i.ế.t nhiều người như vậy còn có thể thoát ư? Không sao hôm nay số tôi cũng không tồi vẫn còn có tấm đệm này.” Quan Nguyệt cười lạnh sau đó hung hăng đ.â.m một nhát vào cánh tay tôi.
Cơn đau ập tới khiến tôi hét lên, m.á.u từ trên người chảy xuống.
“Lùi lại, xuống lầu, nhanh” Quan Nguyệt ra lệnh.
Đám người triệu Húc từ từ lùi lại, Quan Nguyệt lôi theo tôi đi lên tầng ba, tôi đoán cô ta muốn nhìn chồng mình lần cuối sau đó cùng đồng quy vô tận với tôi phải không?
Mẹ kiếp, tôi còn trẻ như vậy, vẫn còn chưa tìm thấy Thanh Thanh lại vô duyên vô cớ c.h.ế.t như vậy sao?
“Nếu đóng cửa Minh Dương c.h.ế.t chắc.” Hạ Đông Hải nhắc nhở Triệu Húc.
Triệu Húc trầm mặt không nói một lời, ầm một tiếng Quan Nguyệt đã đóng cửa lại. Nghe thấy âm thanh này, tôi dường như đã nghe được tiếng gọi từ địa ngục.
Khóe miệng Quan Nguyệt nhếch lên, nói nhỏ bên tai tôi: “Cậu cứ đi trước, tôi và La Hằng sẽ cùng đi.”
Hơi nóng từ miệng cô ta phả vào tai tôi khiến tôi rùng mình. “Pằng” thứ gì đó bay sượt qua mặt tôi, Quan Nguyệt đổ gục lên người tôi.
Tôi cảm thấy sau lưng mình thấm một chất dịch âm ấm, quay đầu lại xem thì Lưu Đồng không biết đã ở trong phòng từ bao giờ. Chân tôi mềm nhũn quỵ xuống sàn, đầu óc choáng váng khuôn mặt đau rát như bị đốt.
“Anh không sao chứ?” Miệng của Lưu Đồng mấp máy, tôi chỉ có thể nghe được một chút âm thanh.
Nhìn bọn họ hoảng hốt đưa tôi xuống lầu tôi mới biết viên đạn đã đi chệch hướng, má tôi mất một miếng t.h.ị.t, da đầu cũng đang chảy máu.
Hạ Đông Hải bị dọa tới mặt mày trắng bệch, trên xe cấp cứu không ngừng nói chuyện với tôi. Tôi không biết lúc đó bộ dạng của bản thân trông thảm thế nào mà khiến tên tiểu tử kia bị dọa tới mức này.
Tóm lại năm nay đen, mới có nửa tháng mà tôi phải vào viện mấy lần.
Đầu tôi bị quấn lại như x.á.c ướp, ngồi trên giường bệnh mà tai vẫn nghe tiếng ong ong, bị tiếng s.ú.n.g của Lưu Đồng làm cho chấn động rồi.
“Minh Dương, phát s.ú.n.g đó cậu không lỗ đâu, xem tôi mang đến cho cậu thứ gì này.” Hạ Đông Hải thần thần bí bí nhìn tôi.
Sau cùng cậu ta từ sau người lôi ra một bức tranh bị cuộn lại. Tôi ngơ người, đây chẳng phải bức tranh vẽ Thanh Thanh mà trước kia tôi nhìn thấy sao? Tôi kích động đưa tay đón lấy rồi mở ra.
Người phụ nữ trong tranh được vẽ sống động như thật, trên tay còn vẽ hoa lan, quá tuyệt vời.
Tôi mừng như bắt được vàng, cảm thấy trải qua cái họa này cũng đáng.