Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 239: Văn Văn Mất Tích (1)



Tôi và Hạ Đông Hải chỉ có thể tạm thời rút lui, trên đường đi, tôi không nhịn được mà oán trách Hạ Đông Hải, nếu không phải do cậu ấy "thấy tiền sáng mắt" rồi kích động quá mức thì sao chúng tôi bị phát hiện được?
Hạ Đông Hải cũng quạo với tôi, nói nếu không do cậu ta tài giỏi thì cây châm độc lúc nãy có thể sẽ lấy mạng chúng tôi luôn.
"Còn ông Nhậm là ai? Trông dở ông dở thằng." Tôi nhíu chặt mày lại, thật sự không biết Tôn Tử đang nghĩ cái gì.
"Nếu tôi không đoán nhầm thì có lẽ ông ta là một thầy pháp, tôi phát hiện ra tay ông ta đeo vòng tay của thầy pháp, tôi từng nhìn thấy nó trong sách của bố tôi." Hạ Đông Hải nói đến đây, vẻ tươi cười lập tức biến mất, thay vào đó là cơn tức giận tột cùng hiện lên mặt.
Thầy pháp? Tôi khó hiểu nhìn Hạ Đông Hải, hoàn toàn không biết rốt cuộc thầy pháp là chỉ cái gì.
"Thầy pháp là bác sĩ có thể tiếp xúc với quỷ thần, họ có thể nhìn thấy quỷ thần giống chúng tôi, nhưng đa số các thầy pháp thuộc loại thầy "đen", cách chữa bệnh của họ rất cực đoan." Hạ Đông Hải nói xong bèn nói cho tôi biết, rất lâu trước đây, một ông chủ lớn bị cương thi cắn phải, lúc đó thầy pháp đã để người đó ăn thịt cương thi.
Thịt cương thi? Tôi cảm thấy yết hầu chua chát từng ngụm từng ngụm, rồi nghĩ đến gương mặt đó của Tôn Tử thì có cảm giác buồn nôn.
"Y thuật của thầy pháp cao siêu không?" Nếu thật sự cao siêu, cũng coi như Tôn Tử giữ được tính mạng.
Nhưng Hạ Đông Hải lại lắc đầu, nói cậu ta cũng không biết, cậu ta chỉ thấy trong sách viết rằng những thầy pháp "đen" rất lợi hại, nhưng thầy pháp cũng có this có that.
Còn thầy pháp hôm nay, không biết Tôn Tử mời được từ đâu đến.
"Cậu ấy, đừng làm mấy chuyện vô ích nữa, Chí Mậu cũng nói rồi, không cần cậu lo, cậu ta sẽ có nhân quả báo ứng thôi, cho dù c.h.ế.t thật thì cũng coi như được giải thoát." Không ngờ Hạ Đông Hải lại nghĩ thoáng như vậy.
Ngoài việc thở dài ra thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa, về đến trường, tôi và Hạ Đông Hải lập tức về ký túc xá nghỉ ngơi, Lý Tân Khải đã tắt đèn từ bao giờ.
Chúng tôi đành phải rón rén vào trong, nhưng bây giờ mới hơn tám giờ tối, tên Lý Tân Khải này sao thế nhỉ?
Sáng sớm hôm sau, Lý Tân Khải lại ra ngoài, nói là đi học, nhưng có thể thấy ánh mắt cậu ta đang tránh né chúng tôi. Tôi và Hạ Đông Hải đều là người không thích kiểu che che giấu giấu, đặc biệt là Hạ Đông Hải thẳng tính, chặn luôn Lý Tân Khải lại và hỏi vì sao cậu ta lại có vẻ như đang trốn tránh chúng tôi.
Không hỏi thì thôi, hỏi rồi mới biết hoá ra là bởi vì Bạch Văn Văn.
Bạch Văn Văn là nữ thần cấp trường và là người tình trong mộng của rất nhiều học sinh nam, nhưng tất cả mọi người đều lan truyền mối quan hệ không bình thường giữa tôi và Bạch Văn Văn.
Hơn nữa, tôi đã dùng thủ đoạn hèn hạ mới giành được Bạch Văn Văn, Lý Tân Khải cũng mê Bạch Văn Văn nên có ý đối đầu với tôi.
Tôi ngẩn người ra, lắc đầu bất đắc dĩ rồi giải thích mình và Bạch Văn Văn chỉ là bạn bè bình thường, bạn học bên ngoài toàn ăn nói linh tinh mà thôi.
Lý Tân Khải nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ: "Nhưng chẳng lẽ hôm qua cậu ra ngoài, không phải là đi hẹn hò với Bạch Văn Văn à? Hôm qua cô ấy không đến lớp."
"Hả?" Tôi và Hạ Đông Hải quay ra nhìn nhau.
Sức tưởng tượng của mấy người này phong phú quá mức vậy, ngay cả việc Bạch Văn Văn bỏ học mà lại đẩy hết trách nhiệm lên người tôi, cả ngày hôm qua tôi còn chẳng gặp Bạch Văn Văn nữa mà.
Hạ Đông Hải cũng làm chứng cho tôi, nói rằng hôm qua cậu ta đi cùng tôi.
Lý Tân Khải nhíu chặt mày lại: "Nhưng hôm qua tôi đợi cô ấy cả ngày, cô ấy không hề đến lớp cũng không hề đến canteen ăn cơm tối."
Lý Tân Khải lo lắng vô cùng, xem ra cậu ta rất thích Bạch Văn Văn.
Hạ Đông Hải chuyển tầm mắt sang phía Lý Tân Khải: "Nhóc con, cậu chuyển đến ký túc xá chúng tôi để gặp Bạch Văn Văn đúng không?"
Lý Tân Khải cười ngại ngùng rồi gật đầu, nói rằng mình biết mối quan hệ giữa tôi và Bạch Văn Văn không bình thường, cho nên hi vọng sau khi chuyển đến đây rồi có thể làm quen với Bạch Văn Văn qua tôi.
Đù? Nếu Bạch Văn Văn đúng là người yêu tôi thì tên nhóc này thọc gậy bánh xe à.