Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 319: Đám Cưới Ma (1)



Tiểu Liên ngơ ra, ngẩng đầu lên nhìn tôi trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
Tôi dẫn cô ấy tới hậu viện nói chuyện riêng, tay Tiểu Liên không ngừng vân vê mép áo cho rằng chuyện tôi muốn nói là chuyện tối qua.
Tôi vừa mở miệng đã vội khuyên tiểu Liên rời khỏi nơi này.
Quý Lão Tam là người đàn ông vô ơn vừa lừa tiền lại lừa sắc. Đỗ Hữu Phúc càng là một kẻ không ra gì, ở bên cạnh những người như vậy chắc chắn sẽ không vui vẻ hạnh phúc.
Tiểu Liên vừa nghe xong hai mắt rưng rưng ngẩng đầu nhìn tôi, thấp giọng van nài: “Minh thiếu gia, tôi, tôi biết mình sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, cậu cho tôi một cơ hội, nếu như rời khỏi nơi này tôi không biết phải làm gì cả.”
Cô ấy cầu xin tôi rất đáng thương, tôi nghe mà cảm thấy đau xót thay.
“Tiểu Liên tôi nói cô biết Quý Lão Tam không phải loại tốt đẹp gì, anh ta không xứng với cô, còn về Đỗ Hữu Phúc tôi tin cô còn rõ hơn tôi. Nếu tôi là cô tôi sẽ chạy càng xa càng tốt, đương nhiên sự lựa chọn vẫn là ở cô.” Tôi khuyên trên góc độ là một người bạn, tôi chỉ mong tiểu Liên có được hạnh phúc.
Tiểu Liên nhìn chăm chú tôi, không hiểu tại sao tôi lại nói ra như vậy. Tôi cũng không nói nhiều, cầm theo hành lý cùng với Hạ Đông Hải và Vương Thành lên đường.
Vương Thành yên lặng lái xe không nói một lời, cả đoạn đường không ngừng hút thuốc, biểu cảm gương mặt rất gấp gáp lo lắng.
Tôi và Hạ Đông Hải cảm thấy rất vô vị chỉ có thể nhìn ngắm phong cảnh qua khung cửa sổ. Nơi này so với lần đầu tiên tôi tới không có nhiều sự khác biệt, vẫn là tựa núi nhìn sông, giống chốn bồng lai tiên cảnh.
“Cần uống chút nước không?" Tôi chủ động đưa bình nước cho Vương Thành, anh ta đầu không ngoảnh lại cứ thế tiếp tục im lặng.
Tôi thu lại bình nước. Hiện giờ thời tiết biến chuyển quá khắc nghiệt, sáng sớm và tối còn lạnh thấu da, vậy mà buổi trưa mặt trời cực gay gắt, ngồi trong xe nhiệt độ rất cao.
Vương Thành bị chúng tôi kích động, không mang theo bất kỳ thứ gì lập tức lên đường. Nhìn anh ta môi khô nứt nẻ tôi mới đưa nước cho anh ta, anh ta lại lạnh lùng. “bụp” một tiếng, tôi còn đang uống nước thì hình như xe đụng phải thứ gì đó. Người tôi theo quán tính lao về phía trước khiến toàn bộ nước sóng ra ướt hết vào áo.
“Sao thế?” Tôi vẩy vẩy nước trên áo, ngẩng đầu nhìn Vương Thành.
Vương Thành đập mạnh vô lăng chửi: "Mẹ kiếp!"
“Có phải là đụng phải cái gì rồi không?Để tôi xuống xe kiểm tra.” Tôi mở cửa xe cúi đầu xuống nhìn, thì ra bánh xe trước không biết lăn qua thứ gì bây giờ đã xẹp lép.
“Lốp xe hết hơi rồi.” Tôi nói với Vương Thành.
Anh ta mở cửa xe xuống kiểm tra, loay hoay một lúc lâu cuối cùng tức giận dùng chân đá vào cái lốp xe bị xì hơi. “Vốn nghĩ có thể đi nhanh hơn, giờ thì xong rồi, kẹt ở đây rồi.” Hạ Đông Hải lắc đầu tay ôm lấy cổ thong thả nói: “Giờ chỉ đành đợi có xe khách nào đi qua thì lên xe đi tiếp thôi.”
Vương Thành liếc Hạ Đông Hải vẫn ngồi trong xe nói: “Xe khách sẽ không đi qua đây.”
“Hả?” Tôi và Hạ Đông Hải cùng kêu thất thanh: “Tại sao?”
Vương Thành chỉ con đường lớn cách chúng tôi rất xa: “Xe khách đi đường lớn, chúng ta đi đường tắt.”
“Trời, giờ phải làm sao? Giờ chúng ta đi ra đường lớn, mau lên.” Hạ Đông Hải xách theo hành lý của tôi xuống xe, tôi nắm cánh tay cậu ta ngăn lại.
Tên tiểu tử này thật là hấp tấp, xe chúng tôi đã đi được quãng đường rất dài, cái đường lớn kia tuy nhìn thì thấy gần nhưng thực ra là ở đầu bên kia của núi.
Cho dù chúng tôi có chạy đi chăng nữa cũng không đuổi kịp chuyến xe khách lúc mười hai giờ. Hạ Đông Hải ngơ ra sửng sốt rồi ngồi bệt xuống vali hành lý nhìn Vương Thành.
“Anh quả là thông minh, còn đi hẳn đường tắt, anh nhìn đi làm lỡ thời gian của chúng tôi rồi.” Hạ Đông Hải nhíu chặt lông mày.
Tôi nhìn tứ phía, ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này buổi tối chúng tôi phải làm sao?
Vương Thành không thèm đáp chúng tôi trực tiếp ngồi vào trong xe ngả lưng ghế xuống nằm ngủ.
Nhìn anh ta mặt mũi bơ phờ mệt mỏi là biết tối qua không ngủ ngon, tôi nghĩ cả đêm Lương Uyển Doanh không về anh ta cũng không hề chợp mắt.
Rõ ràng là rất quan tâm nhưng lại dùng lời lẽ cay nghiệt để đẩy đối phương ra xa.
Chẳng bao lâu sau từ trong xe đã truyền tới tiếng thở đều đều của Vương Thành. Hạ Đông Hải vươn cổ nhìn Vương Thành ở trong xe, không khỏi lắc đầu: “Anh trai này gan lớn thật, có thể ngủ ở nơi này sao?”
Hạ Đông Hải nói xong thì nhìn bốn phía, khẳng định không còn ai khác mới tháo cái khăn trên cổ xuống. Thời tiết nóng bức lưng cậu ta sớm đã ướt sũng mồ hôi rồi.
Các đốm hình mắt trên cổ cậu ta hiện ra dưới lớp mồ hôi càng rõ ràng sinh động. Hạ Đông Hải rút giấy ăn từ trong túi ra lau mồ hôi trên cổ, cảm thấy cổ mình lại bắt đầu ngứa ngáy.
Tôi muốn đưa Hạ Đông Hải ít nước để lau mà cuối cùng nước trong bình đã bị sóng ra hết rồi.
“Xạt xạt xạt!”
Hạ Đông Hải gãi cổ, lớp da màu hồng rơi lả tả xuống.
Tôi lập tức túm tay cậu ta ngăn lại bởi móng tay cậu ta đã có m.áu rồi. Hạ Đông Hải khó chịu tới cắn răng cau mày.