Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 328: Tà Khí Công Tâm (4)



“Cách cách cách”
Trong bụi cỏ phát ra âm thanh kỳ lạ, tôi quay đầu lại thì thấy cỏ đang đung đưa qua lại, hình như có vật gì ở trong đó.
Chắc không xui đến mức gặp phải con thú hoang nào đâu nhỉ
Tôi cau mày nhìn bụi cỏ: "Ai? Đi ra cho tôi, nếu không tôi cũng không khách sáo đâu.”
“Là tôi, là tôi đây!” Một giọng nói quen thuộc từ trong bụi cỏ truyền đến.
Vương Thành lết ra khỏi bãi cỏ, tôi còn tưởng anh ta bỏ xe riêng lại, ngồi xe chạy theo tuyến rồi, không ngờ anh ta lại ở đây.
"Các cậu cũng chạy thoát ra được rồi à. Vậy tốt rồi." Vương Thành nhìn tôi bê bết máu, sau đó lại nhìn con mắt trên cổ Hạ Đông Hải, lời nói như khẹng lại một chút.
Tôi cười lạnh một tiếng, ôm Hạ Đông Hải chuẩn bị tiếp tục lên đường, Vương Thành đứng dậy ngăn tôi lại: “Con….con quỷ đó giờ sao rồi?”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn xung quanh, vẻ mặt sợ hãi.
Nghe tôi nói hay từ "chạy rồi”, vai anh ta lập tức chùng xuống, khóe miệng run rẩy: "Minh Dương, hai cậu….hai cậu định ra đường cái bắt xe khách à? Không cần đâu, hôm nay tôi đã thỏa thuận với những người đó rồi, mai họ sẽ mang lốp dự phòng tới, hai cậu ngồi xe của tôi đi."
“Hừ, không cần.” Tôi liếc Vương Thành một cái, không định đáp lời anh ta.
Anh ta lại lon ton chạy theo, chỉ vào Hạ Đông Hải, nói xe khách xóc lắm, hiện giờ Hạ Đông Hải đang bị thương, không cẩn thận là vết thương rách ra ngay.
Câu nói này đã nhắc nhở tôi, mặc dù m.á.u đã ngừng chảy, nhưng vết thương không thể lành lại ngay lập tức được.
Mặc dù tôi ghét Vương Thành, nhưng tôi không thể đặt cược tính mạng của Hạ Đông Hải được.
Vương Thành thấy ánh mắt do dự của tôi thì lập tức xoay người, lấy nước cùng bánh bao từ trong bụi cây ra, nói hôm nay anh ta mua cùng với người trên xe khách, mời chúng tôi ăn cùng.
Tôi đặt Hạ Đông Hải xuống, mở bình nước rót nước cho Hạ Đông Hải uống.
Hạ Đông Hải ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, lồng n.g.ự.c phập phồng, nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ chúng ta đang ở đâu?"
"Chúng ta đã rời thôn rồi, không sao, ngày mai sẽ có người đưa lốp xe cho Vương Thành, tôi đưa cậu đi khám bác sĩ." Tôi thấp giọng an ủi Hạ Đông Hải.
Sau đó Hạ Đông Hải lại chậm rãi nhắm mắt lại, màn đêm yên tĩnh đến đáng sợ, tôi thỉnh thoảng nhìn đường đi, sợ đám dân làng đuổi đến nơi. "Ục ục."
Vương Thành dựa vào mép đá ngáy, tôi lắng nghe, hình như đó là tiếng bụng kêu ùng ục của thai quỷ.
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, đột nhiên, một cái bóng nhỏ xuất hiện ở lối vào con đường. Ch.ết tiệt, sao thứ thai quỷ đó vẫn còn âm hồn bất tán chứ.
Xem ra nó không ăn được bọn tôi thì sẽ không cam tâm mà, tôi đá Vương Thành, Vương Thành lập tức ngồi dậy, hoảng sợ nhìn tôi, hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi nhờ Vương Thành đỡ Hạ Đông Hải dậy, còn tôi đứng dậy quan sát nhất cử nhất động của thai quỷ.
Thai quỷ đang tới gần chúng tôi, Vương Thành sợ tới mức mềm nhũn cả chân, Hạ Đông Hải cũng mở hai mắt ra, nhìn vật nhỏ tới gần, cau mày nói: “Minh Dương, oán khí của nó nặng lên rồi, không dễ đối phó như vậy đâu. "
“Vậy tôi nên làm gì?” Tôi nhìn Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải cố hết sức lấy thanh đoản kiếm ra đưa cho tôi, nhưng vừa đưa tay ra cầm lấy, tôi liền đau đớn rụt tay lại.
Trước kia tôi đã từng chạm vào đồ của Hạ Đông Hải rồi, nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy cả. Tại sao bây giờ lại…?
"Hỏng rồi, trên người cậu có tà khí!" Hạ Đông Hải ho khan một tiếng, nhìn về phía Vương Thành: "Vương Thành, anh đi đi."
Vương Thành nghe vậy, liều mạng lắc đầu: "Cậu muốn tôi ch.ết à? Không được, tuyệt đối không được."
Anh ta vừa nói vừa đẩy Hạ Đông Hải sang một bên, tôi nhanh chóng đỡ lấy Hạ Đông Hải. Vương Thành ch.ết tiệt, thời điểm quan trọng như vậy mà anh ta lại muốn chạy trốn.
Thai quỷ chỉ đứng cách chúng tôi có hai mét thôi, nó nhìn chằm chằm vào tôi nhưng lại do dự không dám tiến lên, ngược lại đưa mắt nhìn về phía Vương Thành.
“Vương Thành, nó đi theo anh.” Tôi cố ý lớn tiếng gọi Vương Thành.
Vương Thành quay đầu lại, nhìn thấy thai quỷ miệng đầy răng gãy đang xông về phía mình, theo bản năng muốn rút sung bắn, lại phát hiện s.ú.n.g đã bị lão già lấy đi rồi.
Vương Thành ngây người, chỉ có thể cầm cục đá trên mặt đất ném trả thai quỷ, hòn đá nhỏ kia làm sao có thể đối phó với nó cơ chứ?
Thai quỷ né ra một cách nhanh nhẹn, càng ngày càng đến gần Vương Thành, tôi đặt Hạ Đông Hải xuống, cầm lấy bánh bao dưới đất ném về phía thai quỷ để thu hút sự chú ý của nó.
Thai quỷ quay cái đầu khổng lồ nhìn tôi chằm chằm, hiện tại tôi và Hạ Đông Hải cùng bị thương, không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng mà chống trả thứ yêu quái này thôi.
“Ục ục.” Bụng nó kêu gào, nhanh chóng trườn về phía tôi, tôi giơ chân định đá thật mạnh nó đi, nhưng hai tay nó lại như gọng kìm kẹp chặt lấy chân tôi.