Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 342: Tìm Thế Thân (2)



Vương Thành hơi xoay người, trên trán đều là mồ hôi, nhìn qua rất đau khổ.
Trên bụng anh ta còn in rõ một vết bàn tay, nó trượt tới trượt lui trên bụng anh ta, phần bụng nhô lên mỏng manh như cánh ve sầu, làm tôi rùng mình một cái.
"A a a!" Vương Thành sợ hãi hét lên một tiếng, hai tay nắm chặt mép giường, trong miệng kêu to: "Nếu nó cứ hành hạ tôi như vậy, tôi thà c.h.ế.t còn hơn, ít nhất còn đỡ đau khổ hơn một chút."
Anh ta mở to mắt nhìn tôi, dường như muốn bảo tôi nhanh làm gì đó đi.
Tôi nhìn sư phụ, ông ấy lấy từ trong túi ra ba lá bùa, thầm niệm chú, cuối cùng dán những lá bùa lên bụng Vương Thành.
Vốn tưởng rằng tấm bùa này có thể giúp Vương Thành giảm đau, không ngờ vừa dán tấm bùa lên, anh ta liền hét lên một tiếng.
"A a a, ông làm cái gì vậy, đau c.h.ế.t tôi rồi." Vẻ mặt của anh ta còn hung dữ hơn hồi nãy, ngón tay bởi vì nắm quá chặt mà cũng trở nên trắng bệch.
"Sư phụ, sao lại như vậy?" Tôi nhìn bộ dạng gớm ghiếc của Vương Thành với những đường gân nổi xanh mà run hết cả lên.
"Đây là bùa áp chế để thai quỷ trong bụng không lớn lên, hiện tại nó đang chống cự nên mới đau như vậy, qua hôm nay sẽ đỡ đau nhiều." Sư phụ nói xong liền bảo tôi đưa thứ gì đó cho Vương Thành cắn, tránh việc anh ta cắn vào lưỡi.
Tôi gật đầu, tìm một mảnh vải cho Vương Thành nhét vào miệng, dùng dây thừng trói tay chân Vương Thành để anh ta khỏi cào vào bụng.
“Ông bị thương à?” Hạ Đông Hải đột nhiên hỏi.
Tôi nhìn kỹ lại, mới phát hiện tay áo của đạo trưởng đã bị xé rách, m.áu đỏ tươi chảy ra từ ống tay áo.
Ông ấy giả vờ thoải mái, cười nói không sao, nhưng Hạ Đông Hải chỉ vào ống tay áo hét lớn: "Xắn tay áo lên cho tôi xem?"
“Thật sự không sao mà.” Sư phụ vẫn ôn nhu cười nói.
Hạ Đông Hải lập tức đi tới kéo mạnh ống tay áo của sư phụ, kết quả là trên cánh tay ông ấy có một vết thương dài hơn một tấc, mặc dù trên đó có dùng chu sa viết phù chú gì đó nhưng m.áu vẫn không ngừng chảy xuống.
"Chuyện gì đây? Vết thương của ông sao lại thâm đen hết rồi? Có phải hôm qua ông bị Liễu Trường Minh đả thương không?" Hạ Đông Hải căng thẳng nhìn sư phụ.
Sư phụ gật đầu, nói rằng đó chỉ là một vết thương nhỏ. "Vết thương nhỏ?" Hạ Đông Hải lắc đầu: "Nếu chỉ là vết thương nhỏ, tại sao ông lại phải dùng bùa chú trấn áp? Ông cũng trúng lời nguyền của Liễu Trường Minh rồi?”
“Không, ta nói không sao rồi mà, con đừng quan tâm nữa.” Sư phụ cau mày đẩy tay Hạ Đông Hải ra.
Hạ Đông Hải trừng mắt nhìn sư phụ, sau đó tức giận bỏ đi.
Tôi cảm thấy vô cùng bất lực khi nhìn thấy hai cha con như kẻ thù của nhau, thực ra người ngoài có khuyên can cũng vô ích, tình cảm gia đình bền chặt và sự quan tâm chăm sóc này sẽ dần được thể hiện trong từng chút một của cuộc sống.
“Hự hự hự.” Vương Thành nhìn tôi, xoay người, tôi biết anh ta muốn tôi thả anh ta ra.
Đôi mắt cầu xin của anh ta nhìn thẳng vào tôi, tôi nghiến răng đứng dậy, nói với sư phụ rằng mình đi làm chút đồ ăn rồi vội vã ra ngoài.
Tôi nhớ bên cạnh Minh gia có một ruộng rau, mấy người chúng tôi cũng muốn ăn gì đó, tôi ra vườn rau, trong vườn cũng nhiều rau lắm, tôi tùy tiện hái lấy hai cây rồi vào bếp chuẩn bị “trổ tài”.
Tôi vừa mở nắp vại nước lên liền nhìn thấy khuôn mặt thối rữa của Tiểu Phân.
“A!” Tôi hét lên, nắp vại rơi xuống đất.
“Hu hu hu.” Tiểu Phân khóc lóc thảm thiết.
Chết tiệt, tôi mới là người nên khóc mới đúng chứ chứ? Tôi suýt c.h.ế.t đứng vì cô ta đấy.
“Tiểu Phân, đừng giả bộ đáng thương trước mặt tôi nữa, tôi sẽ không bị cô lừa nữa đâu.” Tôi trừng mắt nhìn Tiểu Phân, sau đó bình tĩnh bắt đầu nhặt rau.
"Tôn thiếu gia, tôi thực sự không có lựa chọn nào khác. Tôi nói cho cậu biết sự thật, kỳ thực tôi….. tôi bị dìm c.h.ế.t đuối sau đó phân thây, cho nên hiện tại tôi là ma nước, ma nước nhất định phải tìm được thế thân mới có thể đầu thai." Tiểu Phân với đôi mắt ngấn lệ.
Tôi c.h.ế.t lặng, bị dìm chết? Đúng rồi, Tiểu Phân trước đó đã nói rằng cô ấy bị gi.ết khi đang ở trong phòng tắm, chẳng lẽ có người lẻn vào phòng của cô ấy, dìm cô ấy vào chậu gỗ rồi phân x.ác?
Thấy tôi hoài nghi, Tiểu Phân tiếp tục nói: “Người gi.ết tôi thực sự là bác sĩ Phạm.” Tiểu Phân nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.
Bác sĩ Phạm? Tôi đột nhiên nhíu mày, vì cái gì mà ông ta phải gi.ết một người hầu nhỏ bé như vậy? Chẳng lẽ Tiểu Phân biết chuyện gì đó nên bị gi.ết để gi.ết người diệt khẩu?
Nghe câu hỏi của tôi, Tiểu Phân lắc đầu nguầy nguậy: “Tôn thiếu gia, tôi chỉ là một người hầu, tôi thực sự không biết gì cả.”