Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 49: Đã Ch.ết (1)



Bà dì này cứ xuất hiện là lại làm hỏng chuyện tốt của tôi. Huệ Bình nhìn thấy bà ta giống như chuột thấy mèo vậy, thoắt cái đã trốn mất tăm.
Ánh mắt lạnh lùng của dì Liên chuyển sang tôi, mở đôi môi khô nứt nẻ nói: “Thiếu gia, lão phu nhân đang đợi cậu qua đó.”
“À được.” Tôi gật đầu sau đó theo dì Liên đi về phía hậu viện. Cái thời tiết ch.ết tiệt này vừa nãy còn âm u vậy mà trong chớp mắt lại đổ mưa, giờ đã là buổi trưa rồi, không biết Tôn Tử đã an toàn xuống núi chưa.
Có lẽ Tôn tử đang ngồi trên xe về thị trấn rồi, nếu tên tiểu tử này thông minh sẽ biết gọi thêm vài cảnh sát tới cùng, lúc đó chúng tôi không cần phải sợ lão thái bà ch.ết tiệt này nữa.
Nghĩ tới đó, tâm trạng tôi thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều rồi, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi. Điều quan trọng nhất lúc này là làm sao đối phó với lão thái bà.
Hôm nay, bà ta gọi tôi tới chắc chắn vì chuyện tìm đồ, nhưng tôi căn bản chưa tìm thấy chuỗi hạt màu đỏ đó.
“Lão phu nhân, thiếu gia tới rồi.” Dì Liên cung kính thông báo xong thì quay người lui ra ngoài.
Lão thái bà vẫn giữ khuôn mặt nhàu như vỏ cam. Tay bà ta cầm chuỗi hạt Phật, ánh mắt dừng trên người tôi, đôi mắt vẩn đục không lộ ra hỷ nộ ái ố.
“Minh Dương, đồ đã tìm thấy chưa?” Lão thái bà vừa mở miệng đã hỏi chuyện tìm đồ.
Tôi thấy rất lạ, rốt cuộc đó là bảo bối gì mà khiến lão thái bà quan tâm đến như vậy? Còn quan trọng hơn mạng người sao?
“Bà nội à, cháu vẫn chưa tìm thấy đồ vật đó, bà cho cháu thêm chút thời gian.” Tôi nhìn lão thái bà cười lấy lòng, trong đầu thầm nghĩ đợi cứu viện tới, tôi sẽ lột cái bộ mặt thật của bà ra.
“Minh Dương, đồ vật đó rất quan trọng. Ta giao cho cháu nội trong ngày mai phải tìm ra.” Ngữ điệu của lão thái bà có chút vội vàng, nhưng tôi không mấy để tâm.
Bà ta thấy tôi không đáp một lời thì khẽ nhíu mày, nhìn tôi hồi lâu rồi thấp giọng gắt: “Minh Dương, đây là thái độ của cháu khi nói chuyện với bậc trưởng bối sao?”
Bà già này quả nhiên tìm tôi tới để gây chuyện. Hiện tại, tôi chỉ có một mình, không thể đấu với bà ta, ngộ nhỡ bà ta thực sự ra tay g.i.ế.c tôi thì phải làm sao?
Bất luận thế nào, tôi cũng phải cố chống đỡ cho tới khi Tôn Tử quay lại. Tôi nhẫn nại quay về phía bà ta cười: “Bà nội à, vì mấy ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện rắc rối nên cháu không yên, chứ tuyệt đối không phải cố ý lơ là, mong bà đừng tức giận.” Lão thái bà ung dung liếc tôi một cái nói: “Minh Dương, ta cũng không phải cố ý muốn nói cháu, nhưng cháu vẫn nên mau chóng tìm chuỗi hạt đó về đây.”
“Vâng.” Tôi cúi thấp đầu tính toán, tôi vẫn nên đi tìm chuỗi hạt đó. Lão thái bà gấp gáp như vậy chắc hẳn đây là một vật quan trọng, nhưng tìm ra rồi có trả lại bà ta hay không thì lại là một chuyện khác.
Bà ta thấy tôi trả lời dứt khoát như vậy thì phẩy phẩy tay ra hiệu cho tôi lui ra. Tôi nhanh chóng rời khỏi cái căn phòng âm u này. Dì Liên đứng bên ngoài cửa thấy tôi đi ra thì không nói một lời, chỉ quay người đóng cửa phòng lại.
Trong nháy mắt, nơi này đã yên tĩnh trở lại. Ch.ết cũng ch.ết rồi, đi cũng đi rồi, đến giờ chỉ còn lại mình tôi, tôi phải làm sao? Nên làm thế nào để tự cứu bản thân?
Tôi bước từng bước nặng nề ra khỏi ngôi nhà, cứ gò bó như vậy quả thực rất khó chịu. Tôi quyết định ra ngoài hít thở không khí một chút, tuy rằng ngoài trời vẫn mưa nhưng còn hơn cứ cố gồng mình ở trong đó.
Tôi tiện tay cầm cái ô ở hành lang bước ra khỏi cửa lớn của căn nhà. Cái thời tiết ch.ết tiệt, đã mưa rồi thì thôi đi, lại còn có sương mù trắng xóa. Tôi vốn dĩ định đi xem phong cảnh dưới núi, kết quả cúi đầu đã chẳng còn thấy gì.
“Tách tách tách, tách tách tách” đây là tiếng mưa rơi xuống ô sao?
Không, tôi cảm giác đằng sau hình như có gì đó? Tôi nuốt nước bọt từ từ quay đầu lại nhìn thì ra là Tiểu Phân, làm tôi hết hồn.
“Tiểu Phân, sao cô lại ở đây? Mưa to như vậy cũng không che ô?” Tôi nhìn Tiểu Phân từ đầu tới chân đều ướt như chuột lột vậy.
Thời tiết vốn đã lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy cóng người, vậy mà tiểu Phân một thân mỏng manh lại còn dầm mưa ướt.
“Mau, mau lại đây, tôi giơ tay ra” Tiểu Phân lùi sau một bước lắc đầu: “Thiếu gia, tay của tôi lạnh lắm.”
Tôi sững sờ sau đó đưa chiếc ô tới trước mặt tiểu Phân. Cô ấy đang run lẩy bẩy, xem ra là rất lạnh. Tôi đưa tiểu Phân trở lại ngôi nhà.
Trước kia đều là Tiểu Phân giúp chúng tôi chuẩn bị nước nóng để tắm, hôm nay để tôi giúp cô ấy một lần vậy.
Tôi nhanh chóng vào phòng bếp, múc nước trong thùng ra và bắt đầu đun. Tiểu Phân ngồi trên bậc thềm nhà bếp không ngừng co ro.
Tôi chưa từng dùng loại bếp ở nông thôn này, để nhóm được lửa lên cũng khá mất nhiều công sức, nhưng sau khi dùng quạt lò thì lửa cũng từ từ cháy to hơn.
Tiểu Phân co người lại, nước không ngừng từ trên người cô ấy tí tách rơi xuống. Tôi quay người về phòng lấy cho tiểu Phân một cái khăn khô của mình.