Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 54: Xuống Núi (2)



Tôi vẫn luôn đánh chủ ý lên người lão thái bà, tôi chạy nhanh ra khỏi hành lang, muốn tìm hiểu rõ chuyện này.
“Cạch” một tiếng, dì Liên từ bên ngoài trạch viện bước vào, trong tay bà ta còn cầm cái rổ, trong rổ là một ít rau tươi, Đại Ngốc đi theo sau dì Liên, tay ôm một rổ toàn thịt cá tôm.
Nhìn thấy vậy, tôi liền hì hì cười, dì Liên bảo Đại Ngốc mang đồ để vào trong bếp. Tôi nghĩ, Đại Ngốc đến đúng lúc lắm, tôi có thể cùng xuống núi với cậu ấy.
“Thiếu gia, cậu đang muốn đi đâu à?” Dì Liên nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi muốn xuống núi một chuyến.” Dì Liên nếu không hỏi rõ ràng thì nhất định sẽ không cho tôi đi, vậy thì tôi nói thẳng với bà ta là được rồi.
Dì Liên vừa nghe, lập tức cao giọng nói với tôi: “Thiếu gia, lão phu nhân đã nói thiếu gia không được phép xuống núi.”
“Gì cơ?” Bà già c.h.ế.t tiệt, đây là ý gì? Đây là định giam lỏng tôi sao? Hừ, muốn quản tôi không dễ vậy đâu.
Bà không để tôi đi, tôi cũng tự nghĩ ra cách đi.
“Thiếu gia, mong cậu đừng gây khó dễ cho kẻ bề dưới bọn tôi.” Dì Liên nhìn tôi chăm chú, tựa hồ nhìn thấu ý muốn chạy trốn của tôi.
Tôi nhanh chóng cười một cái: “Dì Liên, dì xem dì kìa, không xuống núi thì không xuống núi, có gì to tát đâu? Nhưng Đại Ngốc có thể ở lại chơi với tôi được không? Tôi sắp chán c.h.ế.t rồi."
Tôi kéo tay Đại Ngốc. Đại Ngốc đang chuẩn bị rời đi, bị tôi kéo lại như vậy cũng chỉ đành dừng bước.
Dì Liên nhìn tôi, rồi lại nhìn Đại Ngốc, cuối cùng gọi Huệ Bình ra ngoài rót trà cho hai chúng tôi.
Tôi biết dì Liên đang nghĩ gì, chẳng qua là muốn để Huệ Bình trông chừng tôi và Đại Ngốc, không muốn tôi chuồn mất, có điều có phải bảo Huệ Bình thì quá yếu rồi không?
Tôi và Đại Ngốc ngồi ở đại sảnh, t.h.i t.h.ể của Kim Bằng đã bốc mùi nên đã được chuyển tới chiếc lều bên ngoài trạch viện, chỉ chờ người của Lục Đông đến đưa đi.
Đại Ngốc ngồi cạnh tôi nhưng rõ ràng anh ta cảm thấy bất an, ánh mắt kia sao lại cứ luôn trốn tránh tôi thế nhỉ?
Tôi nhìn theo ánh mắt của Đại Ngốc, vậy mà tiểu tử này lại đang lén lút nhìn Phỉ Phỉ, không, phải là Ôn Bội Như mới đúng, đôi mắt nhỏ đó như sắp bay ra ngoài luôn rồi.
Vừa nhìn, vừa nuốt nước bọt.
Đại Ngốc nhìn qua thì chắc cũng tầm hơn 25 rồi. Người trong thôn đến tầm tuổi Đại Ngốc thì đều lấy vợ sinh con cả rồi.
Vì vậy, khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, trái tim Đại Ngốc đập loạn nhịp, nhưng người phụ nữ này thì không thể chạm tới được đâu.
“Khụ khụ khụ!” Tôi cố ý thấp giọng ho khan một tiếng.
Đại Ngốc lúc này mới định thần trở lại, tôi nhẹ nhàng vỗ vai Đại Ngốc, hỏi: “Anh Thuận Tử à, lát nữa là anh phải xuống núi rồi. Mặt trời buổi trưa lúc nào cũng gắt nhất, hay là ở lại ăn cơm rồi mới đi, được không?”
Đại Ngốc chỉ ngoảnh đầu cười he he, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ấy, cũng không biết là có nghe hiểu lời tôi nói không nữa. “Huệ Bình, trưa nay anh Thuận Tử cũng ở lại đây ăn cơm, cô mau chuẩn bị thêm nhiều thức ăn ngon, không thể bạc đãi khách được.” Tôi dùng giọng điệu ra lệnh nói với Huệ Bình.
Huệ Bình nghe xong thì hơi ngẩn người: “Cậu ta thì tính là khách gì, chỉ là một người đưa rau cho nhà chúng ta thôi mà.”
“Cô nói gì cơ? Thuận Tử cũng là anh em của tôi, tất nhiên là khách rồi. Bảo cô đi chuẩn bị thì nhanh đi đi.” Tôi hạ thấp giọng, quát Huệ Bình.
Thực ra trong lòng tôi cũng áy náy, chỉ muốn thử xem cách này có hiệu quả hay không thôi, nhưng kết quả là thấy rõ ràng luôn.
Dù sao Huệ Bình cũng là một cô bé, thấy mặt tôi tối sầm lại, cô ấy chỉ gật đầu rồi đi vào bếp.
Tôi nhìn Huệ Bình đi xa rồi, không nói một lời, tôi nắm lấy Đại Ngốc, chuẩn bị rời đi, Ôn Bội Như ở bên cạnh thế mà lại không ngăn cản tôi,ngược lại còn mỉm cười rồi để tôi kéo Đại Ngốc đi.
Không phải cô ta muốn gi.ết tôi sao? Không sợ lần này tôi sẽ một đi không trở về sao?
Đại Ngốc ngây ngây ngô ngô, bị tôi kéo ra khỏi nhà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi chạy nhanh như bay, nghĩ có lẽ đây là lúc mình chạy nhanh nhất trong đời.
Đại Ngốc không biết gì cũng cứ chạy đằng sau tôi, tôi tính chắc đã chạy được tầm mười mấy phút, tôi đã chạy đến thở không ra hơi rồi mới dừng lại, Đại Ngốc không kịp chuẩn bị gì cứ thể lao thẳng vào tôi.
“Ây này này” Đại Ngốc đ.â.m tôi ngã sầm ra đất, ngã bẹp hết cả mông.
“Xin lỗi, xin lỗi nhá Minh Dương. Lúc em dừng lại anh không nhìn thấy. Mà sao em lại chạy, không phải còn ăn cơm trưa à?” Đại Ngốc vẫn còn nhớ đến bữa cơm.
“Dồi ôi, ăn cái gì nữa. Đại Ngốc, đợi xuống chân núi anh cùng em đi quán rượu.”
Tôi kéo tay Đại Ngốc, trong lòng đã sốt ruột lắm rồi, chỉ hận không thể bay đến quán rượu đó để xem chuyện gì đã xảy ra, biết đâu tôi thực sự có thể tìm thấy Kiến Nam.
Có thể cậu ấy vẫn chưa chết, nhưng Đại Ngốc lại ngây người nhìn tôi, nói với tôi mấy ngày trước quán rượu đã đóng cửa rồi.
“Cái gì? Đóng rồi?” Đầu tôi tê dại lại.
Nếu như nói vừa nãy chỉ là nghi ngờ, thì giờ đây tôi gần như có thể chắc chắn, sự mất tích của Kiến Nam nhất định có liên quan đến bà chủ quán rượu kia.
Trong lòng tôi bắt đầu hận bản thân mình, tại sao lúc đó tôi không tìm kĩ trong quán rượu lại lần nữa, biết đâu như vậy Kiến Nam sẽ không đến nỗi bị chặt chân.
Một người ham thích chơi đùa du ngoạn như vậy, nếu như không có chân….?
Tôi thực sự rất khó tưởng tượng nổi cảm giác của Kiến Nam, không nói một lời, tiếp tục đứng dậy, cúi đầu đi về phía trước.
Tôi cùng Đại Ngốc đi trên đường núi hồi lâu, cuối cùng cũng tới chân núi, quả nhiên đúng như lời Đại Ngốc nói, quán rượu đã đóng cửa, bên trên còn dán một tờ giấy ghi “Đóng cửa”
“Đại Ngốc, chúng ta vào trong xem thế nào đi.” Tôi nói với Đại Ngốc.
Đại Ngốc nghe xong thì lập tức lắc đầu: “Minh Dương à, người ta không có ở đây, chúng ta tự ý xông vào như vậy không tốt lắm đâu.” Đại Ngốc vừa nói vừa cảm thấy do dự.