Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 62: Bình Minh (2)



Bị tôi giục, Đại Ngốc lập tức xoay người ra vườn lấy được một cái lưỡi hái nhỏ mang vào, ngốc nghếch nhìn tôi ngượng ngùng nói: “Nhà tôi chỉ có thứ này thôi.”
Tôi nhìn lưỡi hái đã hoen gỉ không nghĩ nhiều nghiến răng giơ liềm lên c.h.é.m xuống cái miệng ở mắt cá chân.
“Bộp” một tiếng, thứ dịch màu đen b.ắ.n ra, trực tiếp b.ắ.n tung tóe lên mặt Đại Ngốc.
Đại Ngốc lập tức đoạt lại lưỡi hái từ tay tôi hét lớn: “Minh Dương cậu làm cái gì vậy hả?”
“Không có gì hết, tôi chỉ muốn gi.ết ch.ết cái thứ này.” Tôi tuyệt vọng. Đại Ngốc thấy vết thương của tôi chảy m.áu không ngừng thì xoay người đi tìm một miếng vải giúp tôi băng bó lại.
“Cậu làm như vậy là tự gi.ết ch.ết bản thân mình đấy.” Đại Ngốc bất lực lắc đầu.
M.áu của tôi đã chảy một vũng xuống sàn tôi mới từ từ bình tĩnh lại. Không, tôi không thể cứ như vậy, cho dù có ch.ết cũng không phải bây giờ.
“Anh Thuận ử, bây giờ chúng ta phải lên thị trấn.” Tôi sợ rằng mình còn chưa kịp gọi người tới tới thì đã mất m.áu quá nhiều mà ch.ết.
“Bây giờ không có xe, một giờ chiều mới có một chuyến xe nên chúng ta phải đợi tới trưa mai.” Đại Ngốc nói xong đi tới tủ lấy ra một chiếc áo khoác rách nát của anh ta khoác lên người tôi.
Dày vò cả một đêm lại chảy nhiều m.áu như vậy, vừa nằm xuống tôi đã mê man bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ đã chiếu lên mặt tôi rồi.
Đại Ngốc ở bên ngoài phát ra tiếng “bùm bùm bùm”, không biết đang làm gì. Tôi cố gắng ngồi dậy, m.áu ở chân đã khô nhưng vết thương vẫn còn đau nhức.
“Anh Thuận Tử, Anh Thuận Tử à?” Tôi khàn giọng gọi hai tiếng
Đại Ngốc lập tức từ bên ngoài chạy vào, trên tay cầm theo bát mì nóng. Tôi ngấu nghiến ăn hết sạch.
Đại Ngốc nhìn tôi ăn sau đó xoay người lấy thêm cho tôi một chiếc bánh bao chay. Ăn xong tôi cảm giác cả cơ thể tràn đầy sinh lực.
“Bây giờ mấy giờ rồi?” Tôi hỏi Đại Ngốc.
“Bây giờ là hơn mười hai giờ rồi, tôi cõng cậu đi tới bến xe trong thôn đợi xe.” Đại Ngốc nói xong khom người xuống cho tôi trèo lên lưng.
Tôi gật đầu khó khăn trèo lên lưng anh ta. Lưng Đại Ngốc to rộng, cơ bắp lại rất săn chắc, cõng tôi vô cùng dễ dàng, đi lại phăm phăm. Cái gọi là bến xe này thực ra chỉ là một ngã rẽ có cắm một cái cọc chỉ dẫn, cái biển trên cọc cũng đã bong màu sơn, chữ bên trên mơ hồ không rõ ràng.
Có vài người cũng đang đợi xe cùng tôi.Trên mặt mọi người đều không bày ra biểu cảm gì, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi. Tôi vỗ vỗ vai Đại Ngốc nói anh ta thả tôi xuống.
“Không sao, tôi không mệt.” Đại Ngốc không hiểu ý, vẫn cõng tôi.
Tôi đành quay đầu đi, tránh ánh mắt kỳ lạ của bọn họ. Không tới nửa tiếng thì xe tới, tôi và Đại Ngốc cùng lên xe đi tới thị trấn. Tôi nghĩ mọi chuyện tới đây là đã kết thúc.
Đợi tới khi tôi dẫn theo cảnh sát tới nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện. Con đường vẫn mấp mô khó đi, mùi trên xe vẫn rất khó ngửi nhưng tôi dường như có thể nhìn thấy ánh sáng của thắng lợi rồi.
Xe đi được một lúc, tôi ngủ thiếp đi trong cơn rung lắc. Không biết là do cái miệng trên mắt cá chân hay do tôi thực sự quá mệt mỏi, trong cơn rung lắc dữ dội như vậy mà tôi vẫn có thể từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Minh Dương, Minh Dương dậy đi, tới nơi rồi.” Đại Ngốc dùng lực lắc lắc tôi. Tôi khó khăn mở mắt mệt mỏi nhìn Thuận Tử.
Đại Ngốc nhìn tôi cau mày lo lắng hỏi han: “Sắc mặt cậu sao lại khó coi như vậy, liệu có phải bị bệnh rồi không?”
Anh ta giơ tay ra sờ vào trán tôi lập tức buông ra: “Cậu sốt rồi, tôi đưa cậu đi bệnh viện trong trấn.”
Cơ thể tôi rã rời không chút sức lực, chỉ khẽ gật đầu. Đại Ngốc cõng tôi xuống xe, tay tôi vắt vẻo trên lưng Đại Ngốc, cả người mềm oặt không chút sức lực.
Khoảnh khắc chúng tôi vừa xuống xe, tôi nhìn thấy Tôn Tử. Cậu ta đang ở cạnh bến xe gọi điện thoại, hình như đang nổi giận với người nghe điện thoại.
“Tôn Tử…Tôn Tử?” Tôi thều thào gọi nhưng có vẻ tâm tình của cậu ấy đang rất kích động, cậu ấy đang mắng mỏ đối phương, nên không hề nghe thấy tôi gọi.
Sau cùng vẫn là Đại Ngốc cõng tôi tới trước mặt Tôn Tử cậu ta mới định thần lại, cuối cùng hét vào trong điện thoại: “Tùy anh, tùy ý anh.”
Nói xong, Tôn Tử nộ khí xung thiên tắt điện thoại. Cậu ra nhìn bộ dạng hiện tại của tôi chau mày hỏi: “Minh Dương? Sao cậu lại trở nên yếu ớt như một bà lão vậy?”
Trời đất? Cậu ta có biết ăn nói không vậy? Ý cậu ta là gì? Bộ dạng của tôi chỉ là hơi tiều tụy một chút, không tới nỗi khoa trương như cậu ta chứ?
“Minh Dương bị bệnh rồi, giờ tôi đưa cậu ấy tới bệnh viện.” Đại Ngốc giải thích với Tôn Tử, hai người cùng nhau đưa tôi đi bệnh viện.
Đây là bệnh viện duy nhất ở trong trấn nên mặc dù điều kiện vệ sinh vô cùng tồi tàn nhưng tôi cũng cố nhập viện nằm lại.