Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 64: Gặp Ma Giữa Ban Ngày (2)



"Đã hạ sốt rồi mà sao còn phản ứng mạnh thế nhỉ?" Tôn Tử hơi lo lắng, bảo Đại Ngốc lập tức đi gọi bác sĩ đến.
Đại Ngốc gật đầu rồi nhanh chóng ra ngoài, một lúc sau đã túm được một bác sĩ đến đây.
Bác sĩ này chính là người vừa mới khám bệnh cho tôi, sau khi cẩn thận khám lại một lượt cho tôi thì ngáp dài và nói: "Không sao, vẫn rất tốt mà."
Nói xong thì lại tỏ vẻ buồn ngủ y như lúc nãy, Tôn Tử lập tức sôi m.áu lên, chỉ về phía tôi và gào với bác sĩ: "Ông đang đùa à? Không sao? Người anh em của tôi đã như thế này rồi, ông còn nói là không sao à? Làm bác sĩ như ông cũng nhàn rỗi nhỉ, ban ngày ban mặt mà ngáp ngắn ngáp dài rồi khám bệnh cho bệnh nhân, có tin tôi khiếu nại ông không?"
Tôn Tử tức giận bèn túm lấy cổ áo bác sĩ, tôi không thể nào ngăn được, chỉ có thể cố gắng bảo Tôn Tử ngừng lại.
Nhưng bác sĩ kia không hề sợ hãi, liếc nhìn Tôn Tử một cái rồi nói: "Anh đi mà khiếu nại, thị trấn này chỉ có mỗi tôi là bác sĩ, anh khiếu nại rồi thì chẳng có ai khám bệnh cho nữa."
Tôn Tử nghe thấy thế thì không biết nói gì, tốt xấu gì cũng là một thị trấn nhỏ, không ngờ lại chỉ có một bác sĩ duy nhất mà thôi.
"Anh à, đừng kích động, bác sĩ Lương của chúng tôi không có việc gì làm nên mới ngáp ngủ lúc ban ngày." Y tá lúc nãy đưa hộp cơm cho tôi lập tức bước ra can ngăn.
"Một bệnh viện thế này, có mỗi một bệnh nhân, chẳng lẽ bắt tôi và y tá ngồi canh chừng ở đây 24 tiếng à?" Bác sĩ Lương bực mình đẩy tay Tôn Tử ra.
Tôi lập tức nhíu mày lại, nói thế là có ý gì? Mỗi một bệnh nhân? Lúc nãy rõ ràng tôi còn thấy một bệnh nhân nữ mà, chắc chắn bác sĩ này đang nói dối để trốn tránh trách nhiệm.
"Bác sĩ, ông không phải chăm sóc bệnh nhân ở phòng đối diện sao? Sắc mặt của cô ấy còn kém hơn cả tôi nữa." Tôi ấn chặt lấy n.g.ự.c mình, vẫn cảm thấy hơi buồn nôn.
Bác sĩ và y tá vừa nghe đến câu đó thì tái mặt đi một chút.
Đặc biệt là bác sĩ kia, lúc nãy còn tỏ vẻ không sợ bố con đứa nào, nhưng bây giờ lại căng thẳng nhìn tôi: "Anh, anh, anh đừng nói vớ vẩn."
"Anh à, anh đừng dọa nhau như thế, phía đối diện không phải là phòng bệnh mà là nơi chúng tôi để t.h.i t.h.ể." Lời của y tá khiến cả người tôi run lên.
Nơi để t.h.i t.h.ể? Lẽ nào, lẽ nào người lúc nãy tôi thấy là quỷ sao? Không, không thể nào, mặc dù tôi nhìn thấy Thanh Thanh và Ôn Bội Như, nhưng đó là do tôi và họ có nhân duyên kiếp trước, và Tiểu Phân cũng là người từng tiếp xúc với tôi lúc còn sống, còn người con gái đó tôi có quen biết gì đâu.
Tôi nuốt nước bọt, âm thầm trấn an bản thân mình, có lẽ do tôi đói mờ mắt nên nhìn nhầm, ban ngày ban mặt sao lại thấy ma quỷ được.
"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, ăn chút gì đó vào thì sẽ không mơ màng như vậy nữa." Bác sĩ Lương nói xong thì rời đi với vẻ mặt không vui cho lắm.
Y tá cũng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ rồi vội vàng rời khỏi đây, chỉ còn tôi, Tôn Tử và Đại Ngốc, ba người ngây ngốc nhìn nhau. "Cậu thấy thứ gì không sạch sẽ à?" Tôn Tử nhíu mày nhìn tôi.
Tôi gật đầu, khi tầm mắt của tôi lướt qua phía cửa thì thấy người con gái tôi vừa gặp lúc nãy đang đứng ở đó, chăm chú nhìn tôi.
Tôi lập tức trợn to mắt, người con gái đó kích động đi về phía tôi. Tôi thấy cơ thể cô ấy xuyên thẳng qua người Tôn Tử, xem ra đúng là quỷ hồn rồi.
"Anh có thể nhìn thấy tôi sao? Anh thật sự có thể thấy tôi à?" Cô ấy rất phấn khích, muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tay cô ấy chỉ có thể xuyên qua tay tôi một cách vô vọng.
Tôi cố ý chuyển tầm mắt sang chỗ khác, muốn giả vờ như không thấy cô ấy, nhưng cô ấy đã dựa vào tôi, ngồi cạnh giường tôi không có ý định đi.
Nếu bây giờ tôi nói với đám Tôn Tử là có một nữ quỷ đang ngồi ở đây thì chắc họ sẽ bị dọa ngất luôn, tôi chỉ có thể hắng giọng rồi nói với Tôn Tử và Đại Ngốc: "Các cậu ra ngoài một lúc đi, tôi muốn nghỉ ngơi rồi."
Tôn Tử gật đầu, hai người Tôn Tử và Đại Ngốc bước trước bước sau ra khỏi phòng, lúc này tôi mới nhìn người con gái đang ngồi đối diện tôi và hỏi: "Cô cứ ở trong phòng bệnh của tôi làm gì?"
"Anh thật sự nhìn thấy tôi sao? Tôi đã ở đây hơn mười ngày rồi mà chẳng ai thấy tôi hết." Khuôn mặt của cô ấy toát lên vẻ cô đơn.
Tôi khó chịu nhíu mày: "Người đã c.h.ế.t thì nên đầu thai chuyển thế đi chứ? Cô ở đây mãi làm gì?"
"Tôi nên đi đầu thai chuyển thế, nhưng bây giờ tôi không ra ngoài được." Cô ấy đáp rồi nhìn về phía tôi: "Anh có thể giúp tôi không?"
Đù, đã là lúc nào rồi, thân tôi tôi còn chưa lo xong nữa là, hàng đống chuyện còn chưa làm sáng tỏ, không ngờ người con gái này lại còn nhờ tôi giúp đỡ?
"Không được." Tôi không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn.
Cô ấy vừa nghe được thì trầm mặc một lúc, sau đó bèn cười với tôi: "Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ quấn lấy anh, ngày nào cũng nhìn anh ăn cơm, nhìn anh ngủ, nhìn anh tắm rửa!"
Nói xong, ánh mắt của cô ấy dừng lại trên người tôi, sau đó cười phá lên.
Thật hèn hạ, đang muốn bắt ép tôi à? Tôi còn đường sống để mà chọn sao?
"Có, lựa chọn duy nhất đó." Cô ấy cười càng to hơn.
Tôi thở dài một cái, nhìn cô ấy rồi hỏi: "Cô nói đi, muốn tôi giúp thế nào."
"Tôi muốn anh giúp tôi rời khỏi bệnh viện này." Ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi ngơ ra, hoàn toàn không hiểu ý của người con gái này, sau khi cô ấy giải thích tôi mới biết, hoá ra t.h.i t.h.ể của cô ấy được đặt trong nhà x.ác đối diện, cô ấy muốn rời khỏi đây nhưng làm thế nào cũng không đi được.