Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 66: Gia Đình Ông Cậu (2)



Bà cô sửng sốt, ngây người nhìn tôi, quan sát rất lâu, trên mặt lộ rõ ​​vẻ kinh ngạc, có chút khó tin.
“Minh Dương? Đúng rồi, cháu rất giống cha cháu. Cháu đã lớn vậy rồi sao?” Bà cô mặc dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn nhận ra tôi. Biểu cảm trên gương mặt bà cô dần dịu lại, còn kể hồi tôi còn bé đã từng bế tôi, lúc đó tôi còn làm nũng trong vòng tay cô, chớp mắt đã lớn vậy rồi.
Bà cô nói chuyện trên trời dưới bể xong thì kéo người đàn ông bên cạnh giới thiệu với tôi: “Minh Dương, đây là chồng sắp cưới của Bảo Châu tên Lâm Vỹ Phàm.”
“Anh gọi em Vỹ Phàm là được rồi.” Biểu cảm của người đàn ông có chút cứng nhắc, có lẽ vẫn vì chuyện không vui vẻ vừa nãy mà tâm trạng chưa hết khúc mắc.
“Cô à, cháu hôm nay tới đây thực ra là có chuyện muốn nói với cô, liên quan đến Bảo Châu.” Tôi nhìn bà cô, muốn nói chuyện riêng với cô.
Nhưng vừa nhắc tới Bảo Châu thì biểu cảm của bà cô lại có chút kích động, hốc mắt đỏ au: “Đứa trẻ Bảo Châu này quá tùy tiện, mười ngày trước nó cãi nhau với cậu cháu một trận rồi tức tới bỏ nhà đi. Cậu cháu cũng không đuổi theo tìm con gái về mà nói có chuyện gấp đi tới thôn Minh Hà.”
Bà cô mặt đầy lo lắng nói Bảo Châu đi rồi thì không thấy quay về khiến trái tim bà như bị bóp nghẹt, chỉ lo Bảo Châu đã xảy ra chuyện nên gia đình đã dán giấy tìm người khắp nơi nhưng cũng không có bất kỳ tin tức gì.
Nói tới đây, mặt của bà cô bỗng lặng đi, lấy tay ôm ngực, biểu cảm khuôn mặt dần trở nên méo mó.
Lâm Vỹ Phàm ngay lập tức đứng dậy chạy tới tủ thuốc cấp cứu lấy ra lọ thuốc đổ vài viên thuốc đưa cho bà cô. Bà cô khó khăn nuốt thuốc, hít một hơi sau đó nói với chúng tôi: “Là bệnh cũ của cô, chứng đau thắt ngực.”
Nhìn người cô có biểu hiện kích động trước mặt, tôi cảm thấy hơi bối rối. Nếu bây giờ tôi nói ra mọi chuyện, cô nhất định sẽ không chịu nổi, nếu tôi không nói thì x.ác của Bảo Châu phải làm sao?
Tôi khó xử trăm bề, không biết nên làm sao mới phải.
“Khiến mọi người khó chịu rồi, đợi một lát cô dặn Tiểu Liên đi chuẩn bị bữa tối.” Bà cô lớn giọng gọi tiểu Liên.
Bà cô phân phó người làm chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Tất cả chúng tôi đều đã rất mệt, Tôn Tử và Đại Ngốc khi nghe thấy có đồ ăn ngon đều háo hức ra mặt.
Tiểu Liên chuẩn bị hải sản cho bữa tối, mùi hương không ngừng từ nhà bếp bay ra. Tình trạng của tôi ngày càng nghiêm trọng, vừa ngửi thấy mùi này dạ dày bắt đầu cuộn lên, để không làm mọi người khó chịu, tôi đành mặt dày nhờ bà cô chuẩn bị cho tôi một phòng nghỉ.
Tôi muốn nghỉ lại đây một đêm, suy nghĩ ổn thỏa rồi ngày mai sẽ nói lại chuyện này cho bà cô.
“Thật ngại quá, tối nay cháu làm phiền cô rồi.” Tôi cười ngượng ngùng nhìn bà cô. Mặc dù chúng tôi là người nhà, nhưng cũng là do tôi không mời mà đến.
“Không sao không sao, đây đều là việc đương nhiên, đã nhiều năm như vậy rồi cháu mới quay trở lại. Đợi vài ngày nữa cậu cháu và Bảo Châu quay về, chúng ta nhất định sẽ làm một bữa tiệc long trọng chào đón cháu.” Bà cô nhìn tôi cười nói, căn dặn Lâm Vỹ Phàm đưa tôi tới phòng dành cho khách.
Tôn Tử và Đại Ngốc được mời đi ăn uống no say. Tôi vịn vào tay nắm cầu thang theo sau Lâm Vỹ Phàm mà trong lòng trùng trùng tâm sự. Ông cậu đã mất tích không thấy đâu, Bảo Châu thì đã chết, bà cô mà biết được hai chuyện này thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Không hiểu sao, tôi cứ cảm thấy Lâm Vỹ Phàm này có chút kỳ lạ. Vợ chưa cưới của anh ta mất tích, anh ta không ra ngoài tìm lại cứ ở lì trong biệt thự.
Nếu đổi lại là tôi, tôi sớm đã báo cảnh sát sau đó đi từng nhà hỏi, muốn nghe ngóng tin tức ở cái trấn bé tẹo này thì có gì khó chứ?
“Anh có thể đi nhanh lên một chút được không?” Lâm Vỹ Phàm trước mặt bà cô còn có chút khách khí với tôi, vừa quay đi đã lập tức thay đổi thái độ.
Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau đi với Lâm Vỹ Phàm lên lầu hai. Tới nơi, anh ta đứng trước cửa nói với tôi: “Anh cần gì thì cứ nói với Tiểu Liên.”
Còn chưa đợi tôi nói câu cảm ơn, anh ta đã quay người rời đi. Đây là thái độ gì chứ, làm như tôi ở nhà của anh ta vậy, loại đàn ông này không cưới cũng chả sao.
Tôi nằm trên giường, cơ thể vẫn rất khó chịu, bụng đói cồn cào. Tôi chỉ đành ngồi dậy nhìn thấy trên đầu giường có nước liền rót một cốc uống.
Uống xong hai ba hớp nước lớn bụng dạ đã có chút đỡ hơn nhưng như vậy cũng không phải là cách, tôi không thể cứ nhịn đói mãi như vậy.
“Hê hê hê.”
Một tràng cười đáng sợ truyền tới tai tôi khiến tôi lập tức chau mày. Tiếng cười này đến từ đâu vậy? Tại sao tôi lại có cảm giác nó cách mình rất gần.
Tôi nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện đó là thứ ở trên mắt cá chân mình. Tâm trạng của tôi ngay lập tức sụp đổ. Tôi rất muốn cầm một con d.a.o chặt nó đi.